Chương 1817
Thật sự là rất lãng mạn…
Hiên Viên Minh đột nhiên bật cười, sau đó rời đi.
Bảy rưỡi tối, tiệc lửa trại chính thức bắt đầu.
Cũng không biết bọn họ lấy củi lửa ở đâu tới, tới giữa bữa tiệc bắt đầu đốt lửa trại, hơn nữa còn đốt rất to.
Vốn dĩ Nguyễn Khánh Linh tưởng rằng bữa tiệc tối này cũng không khác những bữa tiệc bình thường là mấy, chắc chắn sẽ rất cao nhã, kết quả cô không ngờ, lần này ông cụ Phạm lại tổ chức một bữa tiệc bình dân như vậy.
Mấy người ngồi xếp bằng vây xung quanh lửa trại.
Đương nhiên, vì để chăm sóc hai người phụ nữ mang thai nên ông cụ Phạm đặc biệt bảo người mang tới cho họ hai cái đệm lót.
Ông cụ Phạm vô cùng hứng thú với tiệc đốt lửa trại lần này, ông nói chuyện rất vui vẻ với vợ chồng Phạm Thành, không những vậy, ông cụ còn mời riêng một đội ngũ biểu diễn ở địa phương tới trình diễn cho mọi người xem.
Chỉ trong chốc lát, không khí trong bữa tiệc trở nên náo nhiệt hơn nhiều, hoàn toàn khác với những bữa tiệc tối xa hoa được tổ chức trong thành phố.
Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh ngồi rất xa, cô nhìn dáng vẻ nói chuyện phiếm vui vẻ của ông cụ Phạm cũng cười rộn lên, cô ghé sát vào người Phạm Nhật Minh cười nói: “Không ngờ ông nội lại thích bữa tiệc tối nay như vậy.”
Lúc trước ở bữa tiệc sinh nhật của mình, ông cụ Phạm cũng không vui vẻ đến vậy.
Phạm Nhật Minh cũng cười nói: “Ông nội già rồi nên thích náo nhiệt như vậy.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Lúc này, người đàn ông bên cạnh lại nói thêm một câu: “Giống như em vậy.”
“Hả?” Nguyễn Khánh Linh có chút không hiểu lời của em: “Sao lại giống em?”
Phạm Nhật Minh xoa đầu cô cười nói: “Thích xem náo nhiệt.”
“Hừ…” Nguyễn Khánh Linh bất mãn hừ một tiếng: “Thích xem náo nhiệt cũng đâu phải chuyện gì xấu.”
“Còn không bằng em lo cho chồng em hơn một chút đi.”
Phạm Nhật Minh đột nhiên nói câu này.
Nguyễn Khánh Linh ngước mắt nhìn anh, bỗng dưng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ra.
Cô nghĩ nhiều năm về sau cô cũng không thể quên được cảnh tượng này.
Đã từng có một buổi trời chiều dưới ánh trăng và những vì sao thưa thớt như vậy, gió biển thổi rì rào bên tai, tiếng sóng vỗ dập dìu, gió biển mát lạnh phả qua mặt, khóe miệng người đàn ông cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Anh chuyên chú nhìn cô với vẻ thâm tình, ánh mắt đen láy như hòa cùng bóng đêm.
Nhưng lại tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, mà ánh sáng đó lại chiếu vào người chính mình, giống như ánh sáng lấp lánh của những vì sao trên bầu trời.
“Được.”
Ma xui quỷ khiến thế nào Nguyễn Khánh Linh lại nói ra một chữ được.
Chờ tới khi người đàn ông ôm cô vào lòng hôn cô tới mức thở hổn hển, Nguyễn Khánh Linh mới vừa thở vừa nghĩ.
Vừa rồi… có phải cô bị trúng mỹ nam kế của người đàn ông này rồi hay không?