Chương 1815
Ha ha, anh ta thật đúng là đáng khinh.
Không lâu sau, ông cụ Phạm nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh dựa đầu vào vai Phạm Nhật Minh ngủ, ông không khỏi bật cười, bảo Phạm Nhật Minh đưa Nguyễn Khánh Linh về nghỉ ngơi trước.
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh cũng không thoái thác, sau khi anh đồng ý, cũng không để ý tới những người khác ở đây, trực tiếp ôm Nguyễn Khánh Linh về chỗ bọn họ ở.
Quán nướng cách nơi ở của họ một đoạn, cần phải lái xe về.
Vì vậy Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh lên xe trước, sau đó anh ngồi vào ghế lái, khi đang chuẩn bị điều khiển xe thì người phụ nữ bên cạnh khẽ ‘ưm’ một tiếng, dụi dụi mắt muốn tỉnh dậy.
“Chúng ta… đang đi đâu thế?”
“Đưa em về.”
Vẻ mặt Phạm Nhật Minh tươi cười, khi anh nghiêng người thắt dây an toàn cho Nguyễn Khánh Linh còn khẽ vuốt ve mặt cô, thấp giọng nói: “Ngủ thêm một lát đi, rất nhanh sẽ về đến nhà thôi.”
Nguyễn Khánh Linh vẫn còn buồn ngủ, nghe vậy, cô chỉ khẽ cọ vào bàn tay anh, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Nụ cười của Phạm Nhật Minh càng sâu hơn, anh có chút không nỡ thu tay khỏi mặt cô, quay đầu lại khởi động xe.
Sau khi hai người về tới chỗ ở, Nguyễn Khánh vẫn còn đang ngủ, sau khi anh đặt cô lên giường, cô lại ngủ càng say hơn.
Mãi tới khi chạng vạng, Phạm Nhật Minh mới đánh thức cô.
Nguyễn Khánh Linh đã ngủ một ngon lành nên đương nhiên thoải mái thức dậy, cô dựa đầu vào vai người đàn ông, lười biếng duỗi eo, cử động tay chân.
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
Cô hỏi.
“Sắp năm giờ rồi.”
Phạm Nhật Minh đỡ lấy bả vai cô, để cô ngồi dậy rồi lấy khăn ướt lau mặt cho cô, giọng anh trầm thấp, mang theo vẻ sủng nịnh, cưng chiều: “Vừa rồi ông gọi điện tới, nói tối nay sẽ tổ chức tiệc đốt lửa trại, bảo chúng ta tới đó.”
“Tiệc đốt lửa trại?”
Nguyễn Khánh Linh nghe vậy, sự lười biếng bỗng tiêu tan đi nhiều.
Cô từng tham gia không ít tiệc tối, nhưng chưa từng tham gia tiệc có lửa trại, nghe có vẻ không tồi chút nào.
“Ừm, chúng ta chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ xuất phát.”
Phạm Nhật Minh hiểu cô, biết cô có hứng thú với những thứ này nên mới đánh thức cô, thấy vậy, anh cười cười, ném khăn ướt trên tay vào thùng rác, rồi cầm lấy lược ở tủ đầu giường chải đầu giúp cô.
Tóc cô tinh tế mềm mại, nhưng anh lo cô tới đi sẽ nóng, vì vậy sau khi giúp cô búi gọn tóc lên sau gáy, hai bên mai hơi lộ ra tạo nên vẻ dịu dàng, sạch sẽ.
Phạm Nhật Minh nhìn cô, nhất thời dâng lên ý nghĩ không muốn cho cô đi.
Vợ anh đẹp như vậy, anh cũng không muốn người khác thấy dáng vẻ này của cô.
Nguyễn Khánh Linh còn có chút ngây thơ mơ màng, không biết vì sao Phạm Nhật Minh cứ nhìn chằm chằm mình, cô khẽ nhéo tay anh, gọi anh một tiếng: “Ông xã?”