Chương 1808
Khi Hà Thanh ngẩng đầu nhìn Phạm Nhật Minh, hai mắt có chút đỏ ửng, cô ta bày ra dáng vẻ ấm ức nói: “Nhật Minh, có phải anh nghi ngờ em muốn hại Khánh Linh không?”
“Phải, em thừa nhận trước đây đúng là em có ý nghĩa xấu xa ác độc này nhưng từ sau khi em mang thai, em không dám có suy nghĩ muốn hại người này nữa.” Cô ta sờ tay vào bụng, muốn mượn chuyện mang thai để khơi dậy lòng trắc ẩn của Phạm Nhật Minh.
Cô ta lại nói tiếp: “Hiện giờ em đã có con của chính mình rồi, biết được niềm vui khi được làm mẹ, cũng có thể thông cảm với Khánh Linh, sau này khi sống chung với cô ấy, em rất thích cô ấy, bình thuốc này thật sự chỉ là thuốc dưỡng thai.”
Hà Thanh nắm chặt chiếc bình trên tay, định liều mạng một lần, lấy lùi làm tiến: “Nhật Minh, nếu như anh không tin em, vậy thì để em uống thuốc này trước mặt anh cho anh xem!”
“Không cần đâu.”
Phạm Nhật Minh nhìn cô ta một lúc lâu sau mới lên tiếng.
Ánh mắt anh không lạnh không nhạt, cảm xúc không vui không buồn, Hà Thanh không thể nhìn ra được chút tức giận nào trên mặt anh, khi cô ta nghe được giọng nói của người đàn ông, trong lòng mừng thầm, cảm thấy mình đánh cược thắng rồi.
Vì vậy, Hà Thanh càng thêm tự tin, cô ta còn muốn nói thêm vài điều nhưng lại bị ánh mắt của người đàn ông ngăn lại.
Phạm Nhật Minh nhìn cô ta, ánh mắt anh rất bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa một khí lạnh sắc bén.
Anh nhìn cô ta như một đồ vật không có chút cảm tình nào.
“Trước khi kết hôn, là cô thông đồng với bạn của Phạm Hoàng Anh, ý đồ bò lên giường cậu ta, kết quả lại bị phản ngược lại.”
“Sau khi kết hôn, cô và Tần Hướng Đông vẫn âm thầm qua lại như cũ, đứa con trong bụng cô cũng là của hắn ta.”
“Báo cáo xét nghiệm, cô lừa ông nội, bảo Tần Hướng Đông thay đổi kết quả, để ông nội cho rằng đứa con trong bụng cơ là huyết mạch của nhà họ Phạm.”
“Tuần trước, cô nặc danh gửi một giỏ củ năng cho Khánh Linh, muốn hại cô ấy sảy thai.”
“Vừa rồi, Tần Hướng Đông bị cô châm ngòi, muốn đẩy Khánh Linh xuống biển, lần này, thứ thuốc trong tay cô, hoàn toàn không phải thuốc dưỡng thai, mà là thuốc phá thai.”
Giọng nói Phạm Nhật Minh rất bình tĩnh nhưng lại khiến người ta cứng họng, từng câu từng chữ anh nói ra, Hà Thanh vốn tưởng rằng mình che giấu những việc bẩn thỉu dơ dáy mà cô ta làm rất tốt.
Thế nhưng mỗi câu mà Phạm Nhật Minh nói, trái tim bẩn thỉu của cô ta như bị ngàn mũi tên xuyên trúng, đau đến nỗi không sống nổi, vẻ mặt cô ta như bị một đôi bàn tay vô hình lôi kéo, da mặt đều như bị gỡ bỏ ra.
Hà Thanh cắn chặt môi đến nỗi chảy cả máu nhưng cô ta lại không hề hay biết.
“…”
Cô ta rất muốn giảo biện, rất muốn tới chết cũng không thừa nhận nhưng cô ta biết, cô ta không thể phủ nhận những việc này nữa rồi.
Người trước mặt này không phải ai khác mà chính là Phạm Nhật Minh.
Anh có thể nói ra từng chuyện rõ ràng như vậy, không thiếu một từ, xé toạc lớp vỏ bọc ghê tởm xấu xí của mình ra, làm bại lộ chân tướng thất nát bên trong.
Cho dù sắc mặt Hà Thanh có thay đổi thế nào đi nữa, Phạm Nhật Minh vẫn giữ vẻ bình tĩnh như trước.
Giọng nói của anh lại một lần nữa vang lên, mang theo một luồng khí lạnh: “Hà Thanh, bây giờ cô nghe cho rõ đây, đây là lần cuối cùng tôi buông tha cho cô, cùng là nể tình Khánh Linh và đứa bé trong bụng cô ấy, tôi mới không lấy mạng cô.”
“Nhưng, nếu như cô còn muốn hại cô ấy và con của tôi nữa, những lời vừa rồi tôi nói, sẽ truyền tới tai ông nội từ đầu tới cuối.”