Chương 1786
Quả nhiên sau khi cậu ta nghe thấy cô ta nói xong, sắc mặt lập tức khó coi cứ như nuốt phải phân.
Cậu ta đương nhiên không quên được ông nội bênh Hà Thanh đến mức nào, lỡ đâu trong cơn tức giận ông lại đóng băng hết tài khoản ngân hàng của cậu ta thì xong.
“Con khốn!” Bây giờ thì Phạm Hoàng Anh có tức giận đến mức nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể nhịn, cậu ta đá mạnh vào chân ghế của Hà Thanh, hùng hùng hổ hổ quát: “Sao chưa cút đi nhanh lên! Ông đây không muốn nhìn thấy mặt cô!”
Nói xong, Phạm Hoàng Anh hơi bình tĩnh lại một chút, cầm cần câu lên giả vờ giả vịt thả câu tiếp.
Chỉ mới ngồi có một lúc mà từ nãy đến giờ cậu ta đã thấy cặp đôi ngồi ở đuôi tàu câu được rất nhiều.
Dù sao cũng là ông cụ Phạm bảo hai người đi câu, trên phương diện kinh doanh Phạm Hoàng Anh không bằng Phạm Nhật Minh thì thôi, cậu ta không muốn ngay cả trên phương diện giải trí này cậu ta cũng bị người anh đó chèn ép!
Phạm Hoàng Anh thể hiện rõ ràng sự căm ghét đối với cô ta, Hà Thanh cũng không mặt dày đến mức cố ở lại đây nữa.
Cô ta im lặng đứng dậy, vừa mới quay đầu đã nhìn thấy hai người đang ngồi ở đuôi tàu kia.
Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh vào lòng, hai tay anh bao bọc hai tay cô, hai người cùng nắm lấy cái cần câu.
Phạm Nhật Minh vùi đầu vào cổ Nguyễn Khánh Linh, nói nhỏ với cô điều gì đó, hình như là đang dạy cô câu. Gương mặt cô vừa chăm chú vừa căng thẳng, không thấy được ánh mắt Phạm Nhật Minh đang mỉm cười nhìn cô trìu mến.
Nhưng Hà Thanh lại thấy tất cả.
Cô ta còn đứng nhìn một lúc lâu, nhưng hai người kia cứ như không cảm thấy gì, không coi ai ra gì mà ra vẻ thân mật.
Hoặc là Phạm Nhật Minh đã nhận ra nhưng anh không thèm quan tâm, cũng không buồn để ý.
Hà Thanh lại tự so sánh với mình, cộng thêm những lời nhục mạ ban nãy của Phạm Hoàng Anh, vốn dĩ cô ta không cảm thấy tức giận lắm, có chăng chỉ là khinh thường mà thôi. Nhưng cộng với cái cảnh này thì ngọn lửa giận trong lòng cô ta bốc lên hừng hực, gần như thiêu sạch lý trí của cô ta không còn lại chút gì.
Hà Thanh không nhìn nữa, cô ta nắm chặt tay, nhanh chóng bỏ đi.
Một lúc lâu sau, Phạm Nhật Mình cảm thấy số cá trong thùng không thay đổi mấy, cũng do anh không dạy cô câu cá cẩn thận, ngược lại toàn nói mấy câu đùa giỡn mờ ám với cô.
Nguyễn Khánh Linh xấu hổ đỏ mặt tim đập loạn vì mấy câu đùa của anh, cô muốn quay người đánh anh. Lúc cô quay đầu lại mới phát hiện ra Hà Thanh đang đứng sau lưng nhìn chằm chằm vào hai người họ.
Không biết cô ta đã đứng đấy nhìn bao lâu rồi.
Nguyễn Khánh Linh thấy ánh mắt của cô ta thì dâng lên một nỗi sợ không tên, cô không nhịn được nhíu mày lại.
Phạm Nhật Minh thấy vẻ mặt cô là lạ, anh nghiêng đầu, thấy một bóng người xuất hiện nơi khóe mắt.
Hà Thanh bèn bê nước trái cây đến chỗ hai người, cười nói: “Tôi thấy hai người ngồi cũng khá lâu rồi, có khát hay không?”
Phạm Nhật Minh hờ hững nhìn lướt qua ly nước trái cây, sau đó anh quay đầu đi chỗ khác, giống như không để ý đến chuyện này lắm.
Anh lạnh lùng nói: “Không khát.”
Phạm Nhật Minh có ý từ chối rõ ràng. Nếu như là bình thường thì Hà Thanh nhất định sẽ biết điều mà bỏ đi, nhưng hôm nay lại khác, trong lồng ngực cô ta đang có một ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt tất cả mọi thứ.