Chương 1781
Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng cầm lấy điện thoại của Phạm Nhật Minh, quay đầu nhìn anh hỏi.
Phạm Nhật Minh nhìn cô, cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, nhịn không được lại hôn cô một cái, sau đó mới nói: “Theo như tính tình của Trung Huy, nếu muốn cậu ta chủ động như vậy thì rất khó khăn, nhưng mà nghe nói gần đây có một sinh viên đang theo đuổi Lâm Đỗ Nhã, mà đối phương lại công kích rất mạnh cho nên lúc này cậu ta mới nghĩ đến việc ra tay từ chỗ bố vợ trước.”
Nguyễn Khánh Linh nghe xong thì cũng cảm thấy vui vẻ.
“Sinh viên theo đuổi Lâm Đỗ Nhã? Vậy ý của Lâm Đỗ Nhã thế nào? Lúc trước không phải là cô ấy cũng thích Trung Huy sao?”
Phạm Nhật Minh lắc đầu nói: “Anh cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà nếu như mọi chuyện tốt đẹp thì Trung Huy đã không lo lắng đến như vậy.”
Nghe anh nói vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng bật cười, cô cảm giác được cô gái đó là đang cố ý đây mà.
Cô suy đoán nói: “Không chừng là do Đỗ Nhã quá ghét người chất phác như là Trung Huy cho nên mới suy nghĩ đến người này.” Nguyễn Khánh Linh lại đề nghị nói: “Ông xã, hay là anh đi nhắc nhở Trung Huy một chút đi, để cho anh ta chủ động với Đỗ Nhã một chút có được không?”
Phạm Nhật Minh cũng không có trả lời cô, nhưng trên mặt của anh lại thoáng hiện nét cười như không cười, nắm lấy cái cằm của cô hỏi lại: “Này nhóc, sao em lại quan tâm chuyện của người khác như vậy? Không lo anh sẽ tức giận à?”
Nguyễn Khánh Linh lại không có chút sợ hãi nào, cô đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục ôm lấy chân của anh, cười làm nũng nói: “Trung Huy đâu phải là người khác? Anh ta chính là bạn của anh, tất cả những chuyện liên quan đến anh thì em đều quan tâm.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tươi cười sáng chói, gương mặt tươi đẹp tựa như là tranh vẽ, Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó ánh mắt dần dần tĩnh mịch, bỗng nhiên có một ngọn lửa vô danh từ trong bụng bùng lên.
“Cái miệng nhỏ nhắn sao lại ngọt như vậy hả?”
Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh nghiêng người, trực tiếp đặt cô nằm xuống ghế sô pha, thân thể nóng bỏng dán chặt lấy cô.
Hơi thở ở trên người anh trực tiếp luồn vào mũi của cô, sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh đỏ bừng, tất nhiên là cô biết rõ ánh mắt lúc này của Phạm Nhật Minh là có ý nghĩa như thế nào.
Cô vội vội vàng vàng để hai tay chống đỡ ở trước ngực của anh, thấp giọng nói: “Anh làm cái gì vậy? Bây giờ đang là ban ngày, hơn nữa còn có người khác đang nhìn…”
“Vậy theo ý của em thì chỉ cần không có người khác nhìn là được rồi đúng không?”
Phạm Nhật Minh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp mập mờ, bên tai của Nguyễn Khánh Linh bỏng rát như là muốn nhỏ máu.
Nguyễn Khánh Linh vốn đang xấu hổ, lúc này càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Cô đập mạnh mấy cái vào ngực của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như thể là sắp khóc.
Thấy cô như vậy, dù cho Phạm Nhật Minh bản tính lạnh lùng nhưng trong lòng cũng không nhịn được mà chửi một câu.
Sớm biết như vậy thì đã không trêu chọc cô, hiện tại ngược lại khiến cho bản thân mình dục hỏa đốt người.
Phạm Nhật Minh một tay mò đến chỗ ghế sô pha sau đó bế cô lên, vừa nói: “Đừng khóc, nghe lời, chúng ta đi lên lầu, không để cho người khác nhìn thấy.”
Dứt lời anh đi như bay, trực tiếp đi vào trong phòng ngủ, dùng sức đóng cửa lại…