Chương 1777
Đợi sau khi đứa con ra đời, anh sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời những thiếu nợ trong khoảng thời gian này.
Hai người nói chuyện với nhau, Phạm Nhật Minh ôm cô vào trong lòng rồi để cho lưng cô dựa vào trước ngực mình, đặt cằm của mình lên trên vai cô rồi nói: “Mấy ngày trước ông nội gọi điện thoại đến mời chúng ta đi nghỉ ở ngoài đảo.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy vậy thì bỗng hướng đầu lên trên.
Cô ngước mắt trong lòng anh, đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh rồi cười nói: “Được đó, khi nào thì đi vậy?”
Phạm Nhật Minh sờ lên khoé mắt cô, cảm xúc cũng được cô kéo lên, bắt đầu thấy hơi hứng khởi.
Anh vốn dĩ không có hứng thú gì với chuyện đi nghỉ ở ngoài đảo này, trước kia ông nội cũng từng mời nhưng đều bị anh từ chối. Khi đó anh chỉ có một mình nên cũng không có suy nghĩ lãng mạn như vậy.
Nguyễn Khánh Linh thì không giống như vậy, nhìn cô rất yên tĩnh nhưng thực ra lại là người không thể ở yên được, rất thích đi ở những nơi mới.
Cô lại nghĩ đến trước đây mình chưa từng đi nghỉ mát ở ngoài đảo lần nào nên lần này vô cùng mong chờ.
Nhưng sự mong chờ của cô cũng mất đi rất nhiều trước câu nói của Phạm Nhật Minh.
Phạm Nhật Minh nói: “Nhưng hai ngày này ông nội còn mời gia đình Phạm Thành nữa.”
Vừa nghe đến điều này, Nguyễn Khánh Linh liền nhíu mày lại.
Mời gia đình Phạm Thành, vậy chắc chắn Hà Thanh sẽ ở đó. Đến khi ấy chắc chắn cô ta sẽ nghĩ cách làm hại con của mình.
Huống hồ sau khi đi đến đảo hai gia đình sẽ thường xuyên tiếp xúc với nhau, như vậy chẳng phải cô ta sẽ có càng nhiều cơ hội để ra tay sao?
Nguyễn Khánh Linh hơi ấm ức, lại nằm vào trong lồng ngực của người đàn ông này thêm lần nữa. Cô bĩu môi, khẽ nói: “Em không muốn đi cùng với bọn họ.”
Nghe thấy vậy, Phạm Nhật Minh biết nỗi lo lắng của cô.
Có điều bọn họ nhất định phải đi đến đảo lần này.
Phạm Nhật Minh nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, chậm rãi giải thích: “Khánh Linh, anh bảo đảm với em chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra đâu. Lần này sở dĩ chúng ta đi cùng với bọn họ là muốn Hà Thanh hoàn toàn bỏ suy nghĩ làm hại em.”
“Nhưng em vẫn lo lắm.”
Nguyễn Khánh Linh hơi lo lắng, cô cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ của mình. Mấy đêm nay cô có thể cảm nhận rất rõ ràng đá trẻ đang ở trong bụng của mình, vừa mãnh liệt nhưng cũng vừa yếu đuối.
Cô không cho phép bất kỳ ai làm có thể làm tổn thương con của mình.
Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ, sau đó quay người ôm cổ của người đàn ông đó. Cô nằm trên người anh, nói với giọng điệu làm nũng: “Chồng à, chúng ta không đi có được không?”
Thấy dáng vẻ lo lắng yêu kiều của người phụ nữ này, Phạm Nhật Minh không không nén được mà mềm lòng.
Nhưng chuyện lần này nếu như anh không nói rõ cho Hà Thanh biết, e rằng sau này sẽ càng có phiền phức hơn.
Phạm Nhật Minh trấn an mà hôn lên trán của cô một cái, nói: “Sau khi chuyện này qua đi thì Hà Thanh sẽ không còn có thể làm gì em được nữa.”