Chương 1745
“… Ăn hai củ rồi, sao thế?” Nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Huyền, Nguyễn Khánh Linh nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cô hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế? Loại củ đó có vấn đề gì sao?”
Vẻ mặt Lăng Huyền càng thêm nghiêm trọng và cũng có sự lo lắng, nói: “Tớ cũng không chắc nữa. Nhưng mà lúc trước tớ có nghe bà tớ nói rằng củ năng có vẻ không tốt cho phụ nữ mang thai. Vào thời của bà, không có kĩ thuật để phá thai, chỉ có thể ăn mấy cái thứ giúp phá thai này. Tuy là không có cơ sở chính xác, nhưng mà mấy đồ này tốt nhất không nên đụng vào nữa.”
Nghe xong, Nguyễn Khánh Linh bị dọa đến mức mặt trắng bệch ra, cô cảm thấy trong cổ họng của mình vẫn còn hương vị của củ năng kia.
Cô vừa lo lắng vừa sốt ruột nói: “Vậy tớ ăn hai củ rồi, sẽ có chuyện gì không?”
Lăng Huyền cũng không có ý kiến. Dù gì, trong chuyện này cô ấy cũng là người không có chuyên môn nên cũng không biết phải giải quyết như thế nào.
Ngay lúc này, trong bao tử của Nguyễn Khánh Linh đột nhiên đau xót, cô nôn khan tới hai lần rồi lập tức vội vàng bịt miệng lại.
Thấy thế, Lăng Huyền nghĩ rằng cô đang ốm nghén. Khuôn mặt cô ấy lộ vẻ vui mừng, dìu Nguyễn Khánh Linh vào trong nhà vệ sinh và nói: “Nhanh lên! Khánh Linh, tranh thủ lần ốm nghén này, cậu mau nôn ra hết mấy củ năng vừa ăn ra đi.”
Một lúc lâu sau, Lăng Huyền dìu Nguyễn Khánh Linh đi ra. Mặc dù hai người họ đều có hơi chật vật, nhưng cũng may là mấy củ năng kia đã bị nôn ra sạch rồi.
Lúc này, Lăng Huyền lại hỏi: “Ai cho cậu ăn mấy củ năng đó vậy? Hay là cậu tự mua thế?”
Cô ấy nhớ rằng trước đây Nguyễn Khánh Linh chưa đụng vào mấy quả đó bao giờ mà? Sao tự nhiên mang thai thì lại ăn vậy.
Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy kì lạ. Lúc đầu cô còn nghĩ là do Phạm Nhật Minh, nhưng giờ nghĩ lại, chắc chắn không phải anh. Anh đã rất chăm chút những đồ ăn kiêng cho người mang thai, bình thường anh ấy cũng nhắc nhở rằng mình nên ăn cái gì hay không nên ăn cái gì nữa.
Việc củ năng có hại cho việc mang thai, Phạm Nhật Minh chắc chắn biết nên càng không thể nào mua cho cô ăn được.
Nhưng vừa nãy trợ lý cũng nói là có người gửi cho cô. Chẳng lẽ, có kẻ nào muốn hãm hại đứa trẻ trong bụng cô sao?
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh nghĩ như thế. Nhưng mà cô cũng chưa nói cho Lăng Huyền biết chuyện này, tránh để cô ấy lại lo lắng nên cô nói: “Là người khác mua về, tớ không biết nên lỡ ăn mất hai quả.”
Nghe xong, Lăng Huyền liền cau mày, giáo huấn cô: “Khánh Linh à, cậu nên quan tâm tới cái thai tí đi. Nếu không thì đứa trẻ… Phì phì. Tớ không nói nữa, nói chung là cậu không được ăn bậy bạ nữa đâu đấy.”
Nguyễn Khánh Linh nghe những lời quan tâm của cô ấy, sắc mặt cũng tốt hơn. Cô cười với Lăng Huyền, nắm lấy tay cô ấy rồi cười nói: “Được, tớ biết rồi. Lần sau chắc chắn sẽ chú ý mà.”
“Nghe vậy còn được.”
Sau đó, hai người nắm tay nhau đi ra.
Những người bên ngoài cũng đã đi gần hết, cô trợ lý đúng lúc cũng đang tìm Nguyễn Khánh Linh. Vừa thấy cô đi ra, liền lập tức chạy tới. Trong tay cô vừa cầm cái túi giấy màu nâu vàng vừa nói: “Chủ tịch Linh, đúng lúc tôi đang tìm cô này. Đây là đồ là chủ tịch Minh gửi tới, nói là mau đưa cho cô ăn ngay.”
Nói xong, cô ta còn nhíu mày nhìn Nguyễn Khánh Linh, trên mặt cũng có biểu cảm khá phong phú.
Nguyễn Khánh Linh nghe xong, những suy nghĩ trong lòng cô đã được chắc chắn. Quả nhiên, mấy củ năng đó là người khác gửi tới để hãm hại cô.
Nhưng mà, cô không tỏ vẻ gì, chỉ cười và cầm lấy cái túi giấy nói: “Được, tôi biết rồi.”