Chương 1731

“Không phải ban nãy em còn nói là đau eo sao?”

Có lẽ nhiệt độ trong mắt Phạm Nhật Minh có hơi cao, Nguyễn Khánh Linh bị anh làm cho xấu hổ đến mức không nói thêm lời nào, để mặc cho người đàn ông bế cô vào trong xe.

Khi đến tòa, Phạm Nhật Minh lại dắt tay Nguyễn Khánh Linh đi xuống.

Vì có rất nhiều người ra vào trong tòa, Phạm Nhật Minh đã luôn nắm tay Nguyễn Khánh Linh sau khi xuống xe, bảo vệ cô trong vòng tay để không cho ai khác chạm phải cô.

Cả hai vào phòng xử án, tìm vị trí phía đầu một chút rồi ngồi xuống.

Không có nhiều người tới nghe buổi thẩm án.

Khi chuẩn bị mở phiên tòa, Nguyễn Khánh Linh nhìn xung quanh, phát hiện ra rằng người nhà của bị cáo chỉ có cô và Phạm Nhật Minh, vậy mà Đặng Phượng không tới ư?

Cô cảm thấy khá bất ngờ.

Mà bên phía người thân của người bị hại cũng có lác lác năm sáu người.

Hiện trường phiên tòa diễn ra tương đối vắng vẻ và yên tĩnh.

Chính bầu không khí này càng khiến người ta cảm thấy áp lực, trong lòng Nguyễn Khánh Linh vô thức cảm thấy căng thẳng, cô nhẹ nhàng dùng móng tay cào vào lòng bàn tay của người đàn ông.

Phạm Nhật Minh quay đầu sang nhìn cô, phát hiện vẻ mặt của cô không yên, nên dùng sức nắm chặt lấy tay cô, giống như im lặng nói rằng, yên tâm.

Nguyễn Khánh Linh hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười với Phạm Nhật Minh.

Không lâu sau phiên tòa liền được mở, Nguyễn Khánh Nga bị đưa lên, tay cô ta bị còng lại, bụng nhô lên, nhưng dáng người gầy gò hẳn một vòng, khuôn mặt phờ phạc, đầu tóc bù xù.

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, cũng không biết là vì không nghỉ ngơi tốt hay là đã khóc.

Nguyễn Khánh Linh cúi đầu xuống, cho dù là thẩm phán hay luật sư đang nói, cô ta cũng không đáp lại, yên lặng như thể đã biến thành một người khác.

Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn cẩn thận lắng nghe, mặc dù có nhiều điều cô không hiểu rõ lắm, nhưng luật sư bào chữa của đối phương lại muốn thẩm phán kết án Nguyễn Khánh Nga hai mươi năm tù!

Vừa nghe xong, cô lập tức siết chặt tay Phạm Nhật Minh, vô cùng căng thẳng.

Hai mươi năm? Sau này khi đứa con của Nguyễn Khánh Nga đã hiểu chuyện, biết được mẹ mình là một kẻ giết người, phải ngồi tù, thì sẽ đau lòng tuyệt vọng như thế nào đây? Hơn nữa đứa trẻ đó sẽ không thể ngẩng đầu lên nổi trước mặt người khác…

Nguyễn Khánh Linh càng nghĩ càng sợ, lúc này, cô cảm giác được người đàn ông bên cạnh tiến đến thì thầm vào tai cô.

“Không sao đâu, đừng lo lắng.”

“… Vâng.”

Mặc dù Nguyễn Khánh Linh đáp lại như vậy, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thẩm phán trên sân khấu.

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa phiên tòa, kết quả của phiên tòa sẽ được thông báo sau khi họ thảo luận xong.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi và yên tĩnh này, Nguyễn Khánh Nga vốn đang cúi đầu không có phản ứng gì, đôi tay bị còng khẽ run lên, lộ ra nội tâm căng thẳng của cô ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play