Chương 159
Nguyễn Khánh Linh quay đầu lại nói với Đặng Tiến: “Tôi sẽ đợi ở bên ngoài.”
Đặng Tiến vẫn cười, sau đó đứng lên nói: “Vâng, để tôi dẫn cô đến phòng chờ.”
Sau khi đưa Nguyễn Khánh Linh đến phòng chờ, Đặng Tiến gọi người pha trà cho cô, sau đó rời đi, nhưng thay vì quay lại văn phòng phó chủ tịch, anh ta lại đến văn phòng chủ tịch.
Phạm Thành đang làm việc, thấy Đặng Tiến đi tới nên đặt bút xuống, nhìn anh ta.
“Chủ tịch Thành, vừa rồi cô chủ Linh đến đây, tôi đã xác nhận rồi, cô ấy không có thai.”
Nghe vậy, Phạm Thành gật đầu hài lòng.
Ông ta biết năm đó Phạm Nhật Minh bị tai nạn xe, nên sức khỏe chịu nhiều ảnh hưởng, tuy rằng chân của anh đã bình phục, nhưng chỉ cần anh không có con nối dõi, thì cho dù anh có chăm chỉ như thế nào, ông cụ Phạm cũng sẽ không giao quyền thừa kế cho anh.
Phạm Thành lại ra lệnh: “Cậu quay về đi, bí mật giám sát Phạm Nhật Minh, bất cứ khi nào có chuyện bất thường thì lập tức báo cáo cho tôi.”
“Vâng.”
Phạm Nhật Minh xử lý xong công việc thì đi ra khỏi phòng làm việc, Đặng Tiến đứng ở cửa nói với anh rằng Nguyễn Khánh Linh đưa đồ ăn tới cho anh.
Anh cau mày: “Cô ấy đợi bao lâu rồi?”
“Gần mười phút.”
“Sau này nếu cô ấy đến thì phải báo ngay cho tôi.”
“Vâng.”
Phạm Nhật Minh đến phòng chờ, vừa vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh đang ngồi trên sô pha, cô đang đọc sách.
Anh cố ý không nói gì, anh ngồi ở sô pha đối diện với cô, trong khoảng năm phút đồng hồ, Nguyễn Khánh Linh không để ý đến anh, cứ thế tập trung đọc sách.
Phạm Nhật Minh không ngờ rằng mình, một người sống sờ sờ, lại không thú vị bằng cuốn sách trên tay cô?
Anh muốn cầm lấy cuốn sách trong tay cô và ném nó ra ngoài cửa sổ ngay lập tức, nhưng anh vẫn cố kìm nén.
Phạm Nhật Minh liếc nhìn hộp cơm trên bàn cà phê, anh ngồi xuống mở túi lấy đồ ăn ra, Nguyễn Khánh Linh nghe thấy tiếng động, lập tức hét lên: “Này! Anh làm gì vậy!”
Nghe tiếng hét của cô, anh khựng lại.
Nguyễn Khánh Linh ngẩng đầu, thấy Phạm Nhật Minh, cô hơi ngây người nhưng vẫn cười lúng túng: “Anh sao, sao đến rồi mà không lên tiếng?”
Phạm Nhật Minh chẳng tỏ vẻ gì, anh tiếp tục mở túi: “Sao tự nhiên lại đưa đồ ăn tới cho tôi vậy?”
Nguyễn Khánh Linh đặt cuốn sách trên tay xuống, rồi ăn cùng anh.
“Lúc đi mua sách, nhân tiện đi ngang qua đây, nên tiện mang cơm cho anh luôn.”