Chương 1721
Mặc dù Phạm Nhật Minh đang sấy tóc cho cô, nhưng khóe mắt liếc qua vẫn nhìn thấy cô nhóc này chưa lo cho bản thân xong mà đã cười, bộ dạng ngốc nghếch vui đến cười hí ha hí hửng.
Bị cảm xúc của cô lây nhiễm, khóe môi anh cũng hơi nhếch lên một chút: “Cười cái gì thế? Chuyện gì mà vui thế?”
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh, nụ cười trên gương mặt cô càng tươi hơn, cô muốn kiềm chế lại để vẻ mặt mình dè dặt một chút, kết quả lại càng không thể kiềm chế được, cô đưa hai tay che miệng mình, chỉ để lộ một đôi mắt trong veo như nước đang cong cong vì mỉm cười mà nhìn anh.
Giọng nói của người phụ nữ mang theo những ngọt ngào nhiệt tình: “Em nhìn thấy bài post của anh đăng, em cũng biết chuyện trung tâm trang sức và đá quý đổi tên cả rồi.”
Dứt lời, Phạm Nhật Minh cũng không thấy kinh ngạc mấy, lúc Nguyễn Khánh Linh vào thư phòng bổ nhào về phía anh, anh đã đoán ra rồi.
Vốn dĩ anh không cảm thấy chuyện mình làm tốt như vậy, chỉ cảm thấy đó là chuyện phải làm mà thôi.
Thời gian cô và anh bên cạnh nhau cũng đã lâu, anh nên làm thế từ sớm mới phải, nhưng vẫn mãi đến hôm nay mới làm những việc đó, ngược lại, Phạm Nhật Minh còn cảm thấy là anh thiếu cô những thứ này.
Lúc nhìn thấy người phụ nữ này vui vẻ kích động vì chuyện đó, trong lòng cũng cảm thấy có chút phức tạp.
Trong nỗi vui mừng còn mang theo chút áy náy.
Một lát sau, tóc của Nguyễn Khánh Linh đã khô, anh cất máy sấy tóc về chỗ cũ rồi nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: “Trước đây là do anh suy nghĩ không chu toàn, không ngờ những chuyện này đối với em lại quan trọng đến vậy.”
“Sau này, anh sẽ làm nhiều việc như thế này để khiến em vui vẻ.”
Phạm Nhật Minh nói thẳng thắn, nhưng cũng rất chân thành.
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh, gương mặt cô lại bị anh nâng lên, cô thật sự cảm nhận được cảm giác được người khác nâng niu trong lòng.
Vì thế, gương mặt cô đỏ ửng lên, cũng không dám nhìn vào đôi mắt đen nhanh thâm tình chỉ có mỗi mình trong đấy.
Cô nhẹ giọng đáp lời, hàng mi rũ xuống cũng khẽ run run.
Hai người lại làm nũng một hồi, Phạm Nhật Minh đi tắm rồi trở lại cùng nằm trên giường với cô.
Nguyễn Khánh Linh nằm trong nhưng không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Bỗng nhiên cô nhớ ra cái tên mới mà Phạm Nhật Minh đặt cho trung tâm trang sức và đá quý, thế là mỉm cười nói với anh: “Ông xã, em cảm thấy anh dùng tên của chúng ta đặt cho trung tâm trang sức và đá quý thì có hơi quê mùa đấy.”
Phạm Nhật Minh vừa nghe thấy lời cô nói thì hơi nhíu mày lại: “Quê chỗ nào chứ?”
Buổi chiều hôm nay lấy tên quá vội vàng, cho nên anh trực tiếp lấy chữ trong tên của hai người họ để đặt ra một cái tên, có điều anh cũng không cảm thấy rất quê mà nhỉ?
Dứt lời, Nguyễn Khánh Linh vô ý mở miệng nói: “Ở thời đại của chúng ta không còn thịnh hành kiểu tên này nữa rồi anh.”
“Ở thời đại này của chúng ta? Bạn học nhỏ, em chỉ mới có tí tuổi thôi đấy?”
Phạm Nhật Minh buồn cười nhìn cô, giọng điệu không giấu được vẻ nuông chiều.
“Em cũng không còn nhỏ nữa anh biết không hả? Cũng có con cả rồi đấy thôi…” Nguyễn Khánh Linh lẩm bẩm: “Hơn nữa, cái tên của trung tâm trang sức và đá quý này thật sự đã quá lỗi thời rồi.”