Chương 1697

Suy cho cùng, Nguyễn Khánh Linh cũng cảm thấy thương xót Phạm Nhật Minh, không nở khiến anh quá mệt mỏi.

“Được rồi.”

Người phụ nữ nói, bàn tay mềm mại của cô ấy nắm lấy lòng bàn tay hơi chai sạn của người đàn ông.

Lúc này Phạm Nhật Minh mới dừng động tác lại.

“Về nhà nha?”

Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

“Được.”

Nguyễn Khánh Linh đáp.

Phạm Nhật Minh buông cô ra, xoay người chuẩn bị đi lấy tư liệu trên bàn, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh. phía sau.

Lông mày của anh cũng nảy lên, anh lập tức quay lại, chỉ thấy sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, cơ thể cũng lung lay sắp đổ, duỗi chân đụng vào phía sau mới phát ra tiếng động.

Gần như ngay lập tức, Phạm Nhật Minh trở về bên người Nguyễn Khánh Linh, giữ chặt eo cô và ôm chặt cô vào lòng.

Cho đến khi người phụ nữ ở trong lòng anh, trái tim anh vẫn đang đập rất nhanh.

“Làm sao vậy?”

Sắc mặt Phạm Nhật Minh không tốt, hỏi.

Nguyễn Khánh Linh dựa vào người đàn ông, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, cô không nói chuyện.

Cô nghỉ ngơi một lát, cơn choáng váng mới dần dần giảm bớt.

“Không có việc gì, chắc là em đói bụng.”

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng khác thường của người đàn ông, cô cảm thấy có chút áy náy, cô nghĩ vừa rồi mình không ăn chắc bị hạ đường huyết cho nên mới choáng váng như vậy.

Cô không muốn  làm cho Phạm Nhật Minh lo lắng, liền cười cười, ôm anh an ủi nói

Nhờ có cô nhắc nhở, lúc này Phạm Nhật Minh mới nhớ tới đến, hôm nay Nguyễn Khánh Linh mới ăn bữa sáng, cơm trưa cùng bữa tối đều chưa ăn, đến thời điểm này quả thực là đã đói bụng lắm rồi.

Vì thế, Phạm Nhật Minh không nói hai lời, trực tiếp ôm lấy cô lên đi ra khỏi phòng họp.

Nguyễn Khánh Linh không đoán được anh lại ôm mình đi ra.

Cũng may hiện tại đã qua giờ tan tầm, nhân viên trong công ty cũng không còn nhiều, những nhân viên gặp bọn họ nhiều lắm là nhìn bọn họ một cái sau đó liền tự giác cúi đầu, không dám nhìn nhiều.

Nguyễn Khánh Linh tựa đầu vào ngực anh, khuôn mặt nóng rực, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Lúc Phạm Nhật Minh đưa cô tới thì để xe dừng trước cửa công ty chứ không cho xe xuống tầng hầm.

Nhưng mà lúc này bên ngoài trời vẫn đang mưa, có khả năng vẫn sẽ tiếp tục mưa như vậy.

Bởi vì bây giờ bên cạnh Phạm Nhật Minh cũng không có ai để nhờ, anh suy nghĩ một chút, đi tới quầy lễ tân mượn nhân viên ở đó một cái ô, sau đó đặt người phụ nữ trong tay xuống, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nói: “Em lên đi, anh cõng em.”

Nguyễn Khánh Linh vừa nghe liền ngẩn người, cô hơi ngượng ngùng, tầm mắt đảo quanh một vòng, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy? Em tự mình đi được rồi.”

Sau đó cô thấy người đàn ông đang ngồi chồm hổm phía trước quay đầu lại, vẻ ngoài lạnh lùng, trong trẻo nhưng trong mắt lại mang theo ý cười trêu đùa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play