Chương 1638

Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ với đôi mắt đang ngấn nước ở dưới người, vẻ thẹn thùng lan tràn khắp khuôn mặt, thì thầm ở bên tai cô: “Ai anh cũng không muốn, anh chỉ cần em thôi.”

Vừa dứt lời, anh chuyển động thân người tiến vào trong, động tác vừa dịu dàng vừa kìm nén.

Thậm chí Nguyễn Khánh Linh còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt khoái cảm nương theo cảm xúc tê dại truyền đến từng tế bào thần kinh trong đầu cô.

Cô khẽ rên rỉ, ôm chặt lấy cổ của người đàn ông.

Ở một nơi khác, trong quán bar, người phụ nữ bị Phạm Nhật Minh bỏ lại đang uống hết ly này đến ly khác. Vốn dĩ cô ta suy nghĩ rằng vừa uống vừa chờ người đàn ông đó quay lại. Nhưng bởi vì trong rượu của cô ta bị bỏ thuốc cho nên cô ta đã nhanh chóng ngất xỉu bất tỉnh nhân sự.

Vân Nhã Phương nằm trong một căn phòng bao như thế. Nhân viên phục vụ trong quán bar trông thấy cũng giả vờ như không nhìn thấy, thậm chí cũng không có ai đến giúp cô ta cả.

Đến đêm, quán bar bắt đầu buôn bán, lưu lượng người đến càng lúc càng nhiều. Lúc Vân Nhã Phương gặp mặt Phạm Nhật Minh, vốn trong đầu cô ta ôm lấy suy nghĩ quyến rũ người đàn ông này cho nên bộ quần áo trên người cô ta cũng rất gợi cảm.

Hơn nữa, với tư thế ngất xỉu của cô ta càng khiến chiếc váy ngắn cũn cỡn đến nửa đùi trước đó đã bị kéo lên không ít.

Không ít ánh mắt nham nhở của những người đàn ông quét khắp cơ thể cô ta.

Cũng có người đang quan sát xem người phụ nữ này có bạn đi cùng hay không để xem bản thân có thể ra tay được hay không.

Sau nửa tiếng, một người đàn ông mang dáng vẻ côn đồ liếm môi, tiến đến gần Vân Nhã Phương.

Anh ta gọi cô ta vài tiếng trước, sau đó mới phát hiện thì ra Vân Nhã Phương cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Tiếp theo, anh ta lại thăm dò bằng cách đặt tay ở trên đùi của cô ta, kết quả vẫn không hề có một phản ứng nào.

Người phụ nữ này say đến bất tỉnh nhân sự rồi sao?

Sắc mặt của tên côn đồ trẻ vui mừng, không cần biết đã uống rượu ở đâu. Anh ta trực tiếp khoác vai Vân Nhã Phương ra khỏi quán bar.

Anh ta tiến vào một khách sạn gần đó. Sau khi thuê phòng, không kịp chờ đợi thì anh ta đã leo lên người Vân Nhã Phương.

Hai người làm ròng rã suốt cả đêm. Cho đến sáng ngày hôm sau, tên côn đồ kia mới thỏa mãn rời đi.

Anh cũng không thể để Vân Nhã Phương phát hiện là anh ta đã lên giường với cô ta đúng chứ?

Nhưng trước lúc rời đi, bỗng nhiên trong lòng tên côn đồ nhỏ kia nảy sinh ra một mưu kế. Anh ta cười nham hiểm, quan sát người phụ nữ bất tỉnh nhân sự đang trần như nhộng nằm ở trên giường.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, nhắm camera vào Vân Nhã Phương và chụp liên tiếp vài bức ảnh, sau đó anh ta mới hài lòng mà rời đi.

Vân Nhã Phương ngủ thẳng một mạch cho tới giữa trưa. Nếu không phải là một cô tạp vụ dọn dẹp phòng của khách sạn đến đánh thức cô ta thì có thể cô ta vẫn còn tiếp tục ngủ nữa.

Nếu đổi lại là trước kia, Vân Nhã Phương bị cô tạp vụ phòng đánh thức trong tình huống này thì chắc chắn cô ta sẽ cảm giác đặc biệt xấu hổ. Dù sao lúc tỉnh lại, cô ta vẫn lâm vào trạng thái toàn thân trần trụi.

Nhưng ánh mắt của bác gái nhìn cô ta rõ ràng không đúng.

Nhưng khi Vân Nhã Phương nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, cô ta chỉ nhớ một ít hình ảnh, có một người đàn ông không ngừng rong ruổi trên người cô…

Nhưng hôm qua cô ta ở chung với Phạm Nhật Minh tại quán bar, cho nên người đàn ông tối hôm qua ngoại trừ Phạm Nhật Minh ra thì còn có thể là ai được chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play