Chương 149
“Vì thế nên tớ chân thành khuyên cậu, nếu như không đến nỗi bất đắc dĩ tới mức không còn cách nào khác thì không nên chấp nhận lời mời của Hồ Phi.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Nguyễn Khánh Linh đi xuống phòng khách rót nước, cô dứt khoát ngồi xuống ghế sofa nói chuyện phiếm với Lăng Huyền tiếp.
Lúc này Phạm Nhật Minh từ trên lầu đi xuống, bởi vì hai người vẫn đang nói chuyện liên quan đến anh nên Nguyễn Khánh Linh có hơi chột dạ, cô thấp giọng nói với Lăng Huyền một câu: “Phạm Nhật Minh xuống đây rồi, tớ cúp máy trước đây.”
Nói rồi cô liền lập tức cúp điện thoại.
Phạm Nhật Minh làm bộ như không nhìn thấy động tác vội vã gấp gáp cúp điện thoại của cô, anh đi tới trước mặt cô rồi nhìn cô chằm chằm.
Đường tiểu thấy vốn dĩ nghĩ rằng anh xuống lầu là để lấy đồ vật gì đó, nhưng khi thấy anh đứng im trước mặt cô thì mới ý thức được anh xuống đây để tìm cô.
Vì thế nên cô liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Phạm Nhật Minh bình tĩnh, anh nói: “Lần trước lúc ở Anh cô mát xa cho tôi rất thoải mái, tôi muốn nhờ cô mát xa bả vai cho tôi lần nữa.”
Nghe thấy lời của anh, Nguyễn Khánh Linh bất ngờ không kịp chuẩn bị, cô giật mình hỏi lại: “Mát xa bả vai cho anh nữa sao?”
“Ừm.” Phạm Nhật Minh vuốt cằm, ánh mắt trong bình thản nhìn Nguyễn Khánh Linh, mi tâm anh hơi nhúc nhích bỏ thêm một câu: “Có thể chứ?”
Nguyễn Khánh Linh âm thầm oán giận trong lòng, tên này thật sự là không biết khách khí là gì mà.
Cô vẫn nhớ rõ lần trước sau khi mát xa cho anh thì cánh tay cô nhức mỏi trong một khoảng thời gian dài, nhưng mà… Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cười cười, trong mắt lóe lên vẻ gian xảo, cô nhìn về phía Phạm Nhật Minh, mang tính dò xét hỏi anh: “Có thể, nhưng mà tôi phải đưa ra một điều kiện trước.”
Phạm Nhật Minh thấy cô cười như thế thì lại ngoài ý muốn mà hoảng hốt một lát, ngay sau đó anh liền làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Cô nói đi.”
“Sáng mai dậy sớm chạy bộ cùng tôi.”
Nguyễn Khánh Linh cười nói.
Trước đây khi cô còn đi học thì đã hình thành thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng mà gần đây mỗi khi cô đi chạy bộ thì luôn đụng mặt Lê Tuấn, một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, nhưng mà lâu dần Nguyễn Khánh Linh đương nhiên cũng hiểu được mưu tính của anh ta.
Nếu cô dẫn Phạm Nhật Minh theo, cũng coi như là một cách phản đối không tiếng động của cô.
“Có thể.”
Quả thật là một điều kiện đơn giản, Phạm Nhật Minh cũng không nghĩ nhiều mà liền đồng ý một cách sảng khoái.
Sau đó Nguyễn Khánh Linh liền bảo anh ngồi lên sofa, mà cô thì quấn lên lưng anh, bắt đầu mát xa…
Tuy nhiên, quá trình massage lần này không dễ dàng như lần trước.
“Bên trái, nhẹ hơn chút.”
Phạm Nhật Minh nói nhỏ nhẹ.
“Ừ, được.”
Nguyễn Khánh Linh đưa tay xuống dưới rồi ấn mạnh tay trái hơn, giọng nói của Phạm Nhật Minh lại vang lên: “Bên phải cũng nhẹ hơn.”
“Được.”