Chương 1568
Nhưng mà, mấy vật phẩm đấu giá đầu tiên đều đi qua, Phạm Nhật Minh lại không có một chút ý định muốn lấy.
Cảnh này làm Nguyễn Khánh Linh càng thêm tò mò, đến cùng là vật gì nhỉ? Bởi vì, càng về sau, giá khởi đầu của vật đấu giá cách lại càng cao.
Đồng thời, cô còn đang suy đoán, Phạm Nhật Minh muốn lấy vật đó để làm gì nhỉ? Tặng người ta à? Hay là dùng trang trí?
Ngay lúc Nguyễn Khánh Linh đang nghĩ ngợi, lại là có mấy vật đấu giá bán ra.
Bỗng nhiên, của thanh âm người đàn ông vang lên bên tai cô: “Đẹp.”
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cảm thấy tràn đầy năng lượng, từ góc độ của cô rất tiện để xem các vật phẩm đấu giá vì chúng nằm rất gần.
Là một cái trâm khổng tước tinh mỹ đẹp đẽ quý giá.
Mặt trên của cây trâm khảm những viên pha lê, dưới ánh đèn chiếu xuống sáng lấp lánh, cây trâm đẹp hoa mỹ như vậy gần như là giấc mộng trong lòng mỗi cô gái.
Giống như là giày thủy tinh với mỗi cô gái.
Nguyễn Khánh Linh cũng thích cây trâm đó.
Cùng lúc đó, người chủ trì báo giá.
“Vật đấu giá kế tiếp, là chiếc trâm khổng tước này, giá khởi đầu 1 tỷ 7! Các vị có thích thì đừng do dự nha!”
Một cây trâm như vậy, giá khởi đầu 1 tỷ 7?
Nguyễn Khánh Linh thấy đắt, dù sao theo như cô coi như là có ưa thích thế nào đi chăng nữa thì cô chắc chắn cũng sẽ không dùng tiền đi mua, huống chi đấu giá.
Giá cả chỉ biết càng ngày càng cao.
“Nâng biển.”
Lúc Nguyễn Khánh Linh đang ngẩn người, Phạm Nhật Minh nhắc nhở cô một câu.
“Ồ…”
Vừa rồi cô đang xem giá cả nên thiếu chút nữa quên mất vật như vậy là Phạm Nhật Minh muốn mua lại.
Thế là, Nguyễn Khánh Linh đàng hoàng nâng biển.
“35 tỷ.”
Phạm Nhật Minh trực tiếp kêu giá.
35 tỷ? Có lầm hay không?
Nguyễn Khánh Linh kinh ngạc mà liếc nhìn người đàn ông bên người.
Sao ngay từ đầu anh đã báo giá cao như vậy? Nhỡ đâu có người muốn tranh với anh thì sao? Như vậy một cây trâm nho nhỏ coi như là đẹp thế nào đi nữa, thế nhưng giá cả tỷ trở lên, thực là đắt nha…
Cô là nhức nhối thay Phạm Nhật Minh, trong lòng vẫn hi vọng, đợi lát nữa không nên có người tới đấu giá cùng anh.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác suy nghĩ gì tới cái gì thì cái đó xảy ra.
Cùng vị trí với bọn họ, lại có người giơ lên một tấm bảng hiệu, một giọng nữ quen thuộc theo sát mà vang lên: “70 tỷ.”
…
Nguyễn Khánh Linh vô ý nhìn lại phía đó, kết quả lúc đối diện với Lãnh Nhược Giai, cô ngẩn người.