Chương 141
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cười tủm tỉm, khiến người phụ nữ càng thêm bực bội, giống như đánh vào bông vậy: “Cô cười cái gì?”
Giọng người phụ nữ bắt đầu đanh lại.
“Xin lỗi, tôi không nhịn được.” Nguyễn Khánh Linh khép lại nụ cười, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, giống như không quan tâm đến những lời lăng mạ của bọn họ.
“Cô nói cô thấy rất nhiều người giống tôi?” Nguyễn Khánh Linh giọng đều đều: “Để tôi sửa một vài lỗi sai trong câu nói của cô nhé. Trước tiên, tôi đã trưởng thành rồi, hơn nữa tôi vừa mới du học ở Anh về. “
“Cái gì?”
Những người phụ nữ đó hiển nhiên không tin, đặc biệt là người phụ nữ cao ở giữa, rõ ràng dáng vẻ của người phụ nữ trước mặt trông như một cái bình hoa di động, làm sao có thể là … người vừa mới từ nước ngoài trở về được?
“Haha, ai biết những gì cô nói là sự thật, hay chỉ là tùy tiện nói ra.”
Một người phụ nữ giả vờ bình tĩnh và cười.
Nguyễn Khánh Linh nhún vai: “Mấy người có muốn xem giấy chứng nhận học sinh của tôi không?”
Người phụ nữ nghiến răng: “Đưa cho tôi xem.”
Mặc dù lúc này cô ta đã cho rằng Nguyễn Khánh Linh không hề nói dối, nhưng lời đã nói ra, muốn rút lại cũng không được, đành phải cắn răng chờ Nguyễn Khánh Linh xuất trình giấy chứng nhận học sinh.
Vẻ mặt của hai người phụ nữ kia hơi lo lắng.
Nếu người phụ nữ trước mặt thật sự có học thức cao, những gì vừa rồi bọn họ nói với cô ta không phải là tát vào mặt sao?
Nguyễn Khánh Linh không nghĩ nhiều như họ. Giấy chứng nhận sinh viên rất dễ tìm. Sau khi vào trang web chính thức của trường, chỉ cần đăng nhập vào tài khoản của trường thì có thể dễ dàng tìm thấy chứng nhận học sinh, đồng thời có cả năm tốt nghiệp
Cô đưa điện thoại cho họ: “Nhìn xem.”
Nguyễn Khánh Linh cười cười.
Ba người phụ nữ đều chúi đầu vào màn hình điện thoại, cố gắng nhìn ra một số khuyết điểm, nhưng một lúc sau, họ có chút bực bội nhìn nhau.
Nguyễn Khánh Linh lại nhận điện thoại, nụ cười trên mặt mang theo chút ý tứ lạnh lùng giống như Phạm Nhật Minh: “Tôi khuyên ba người, đừng đánh giá người khác khi chỉ nhìn bề ngoài, nếu không cuối cùng lại tự mình rước lấy nhục.“
Cô nhàn nhạt nhìn lướt qua ba người bọn họ, vứt khăn giấy trong tay, xoay người rời đi.
Đột nhiên, một giọng nữ chế giễu lại lọt vào tai cô.
“Cho dù học thức cao đến đâu, bây giờ không phải cô cũng chỉ làm kẻ thứ ba hay sao?”
Nguyễn Khánh Linh dừng lại, quay đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói vẫn là người phụ nữ cao, cô chẳng nói gì.
Thấy cô im lặng, người phụ nữ cho rằng lời nói của mình chọc vào nỗi đau của cô nên càng tỏ ra kiêu ngạo: “Tôi nói đúng rồi chứ gì? Không phải là cô không biết phó tổng giám đốc đã có vợ rồi đấy chứ?”