Chương 1511
Thế nhưng Nguyễn Khánh Linh không đoán được suy nghĩ trong lòng anh, chỉ là cô ở trong lòng Phạm Nhật Minh, trộm quan sát sắc mặt của anh, chỉ thấy anh nhíu mày lại, trông có vẻ tâm trạng không được tốt cho lắm.
Nguyễn Khánh Linh cứ tưởng rằng anh vẫn không vui vì chuyện vừa rồi.
Lúc này cô lại hơi buồn cười, sao trước kia cô không biết người đàn ông này lại ỷ lại vào mình như vậy nhỉ? Chẳng lẽ là vì bây giờ anh đang bị thương nên mới biến thành như vậy sao?
Có điều, cô cảm thấy địa vị của mình và Phạm Nhật Minh đang trao đổi cho nhau một chút vậy.
Cô càng giống người phụ nữ dốc sức làm nên một phen sự nghiệp ở bên ngoài, còn Phạm Nhật Minh… chính là oán phụ ở nhà ngóng trông chồng về.
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, Nguyễn Khánh Linh đã không khống chế được mà bật cười.
Không được… chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ ai oán của Phạm Nhật Minh, cô sẽ không khống chế được bản thân. Nhưng cô càng không cho phép mình nghĩ đến cảnh đó thì trong đầu cô lại càng hiện ra hình ảnh đó.
Không lâu sau Nguyễn Khánh Linh đã cười đến nỗi co thành một cục ở trong lòng Phạm Nhật Minh.
Thấy thế, người đàn ông nào đó đang rối rắm trầm tư lập tức bị cô dẫn đi sức chú ý.
Tuy anh không biết vì sao cô lại cười vui vẻ như vậy, nhưng Phạm Nhật Minh vẫn nhạy bén cảm nhận được chắc chắn thứ cô bé này cười có liên quan đến mình.
Hơn nữa, vừa nhìn thấy ánh mắt của cô thì anh đã biết không có ý gì tốt…
Vì thế, Phạm Nhật Minh híp mắt lại, đỡ eo của Nguyễn Khánh Linh để cô không cười đến mức ngã trái đổ phải, rồi hỏi: “Em đang cười anh sao?”
Nghe vậy, tim Nguyễn Khánh Linh run rẩy, cuối cùng ngừng cười lại.
Cô không thể để Phạm Nhật Minh biết chuyện cô cười vì nghĩ đến hình tượng oán phụ của anh được, nếu không chắc chắn cô sẽ bị hung hăng “dạy dỗ” một trận mất.
Vì thế Nguyễn Khánh Linh khụ hai tiếng, điều chỉnh lại sắc mặt, lắc đầu nghiêm trang nói: “Không có gì, em không cười anh đâu.”
Nhưng Phạm Nhật Minh không dễ bị lừa gạt như vậy. Thậm chí, anh còn hiểu biết Nguyễn Khánh Linh sâu hơn nhiều so với người phụ nữ này hiểu chính mình.
Anh biết, mỗi khi cô nói dối sẽ không cầm lòng được mà sửa sang lại tóc mai bên tai mình. Không chỉ như thế, ánh mắt của cô cũng sẽ bắt đầu mơ hồ không cố định.
Lúc này, Phạm Nhật Minh như muốn tranh luận đến cùng với cô. Anh cười, hỏi ngược lại: “Vậy em đang cười cái gì thế?”
Bình thường thì Phạm Nhật Minh không muốn nhiều lời với mấy đề tài không có hàm lượng dinh dưỡng, anh đến em đi này. Cùng lắm là Nguyễn Khánh Linh nói, anh ngồi nghe. Nhưng lần này anh lại cực kỳ cố chấp với lý do khiến Nguyễn Khánh Linh cười.
Nghe vậy Nguyễn Khánh Linh càng không dám nói ra nguyên nhân hơn.
Nhưng không nói ra, cô lại cảm thấy chuyện này sẽ không được cho qua một cách dễ dàng như vậy.
Cô phải tìm một đề tài khác để chuyển dời sự chú ý của người đàn ông này mới được.
Đúng lúc này, nội dung cuộc họp của công ty trong ngày hôm nay bỗng xuất hiện trong đầu của cô.
Đúng rồi! Suýt chút nữa thì cô quên mất là mình còn có chuyện muốn hỏi Phạm Nhật Minh.
Vì thế, đôi mắt linh động của Nguyễn Khánh Linh đảo hai vòng, nét mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười sinh động. Cô chủ động dán về phía Phạm Nhật Minh, ôm lấy tay anh mà lắc mấy cái làm nũng, nói: “Em thật sự không cười gì cả mà!”
“Ông xã, em có chuyện muốn hỏi anh.”