Chương 1497
Chẳng qua Nguyễn Khánh Linh lại không hề để ý chút nào đến giọng điệu của anh ta, cô vẫn lễ phép trả lời: “Tôi là Nguyễn Khánh Linh, là chủ tịch mới nhậm chức gần đây.”
Thật ra, ngay lúc Nguyễn Khánh Linh vừa nói tên mình, vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông đã rạn vỡ.
Nguyễn Khánh Linh.
Cái tên này mấy hôm trước đã được lan truyền khắp công ty rồi.
Là con gái mới quay về của chủ tịch, có cổ phần lớn nhất trong công ty, đồng thời còn là thành viên hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất.
Không chỉ như thế, cô vốn dĩ là cấp trên trực tiếp của mình.
Nguyễn Khánh Linh thấy sắc mặt của người đàn ông này thay đổi, cô thấy hơi kỳ lạ, không biết tại sao anh ta lại xuất hiện vẻ mặt như thế, cô lập tức hỏi: “Anh sao vậy? Anh… Biết tôi ư?”
Đợi sau khi người đàn ông đã khôi phục lại tâm trạng, lúc này anh ta mới bình tĩnh mở miệng nói, mà lần này trong giọng nói của anh ta đã không còn cảm giác lạnh lùng nữa, anh ta nói: “Tôi… Chính là Amber.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cũng hơi kinh ngạc, nhưng cô lại cảm thấy hứng thú nhiều hơn, thật không ngờ số mình lại may mắn như vậy, vừa ra thang máy đã gặp ngay người mình cần tìm.
Nhưng rất nhanh cô đã nhận ra sự không bình thường trên mặt anh ta.
Nguyễn Khánh Linh lại nhìn thùng carton cạnh chân người đàn ông, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Anh… Mang cái thùng này làm gì thế?”
“Tôi bị sa thải.”
Nguyễn Khánh Linh có thể nghe ra được, lúc Amber nói câu này, trong giọng nói chứa sự bất mãn và không cam lòng, nhưng nhiều hơn hết đó vẫn là không biết làm sao.
Rõ ràng, anh ta cũng không muốn nghỉ việc, nhưng lại bị người ta sa thải.
Amber cũng không phải kiểu người thích lằng nhằng, anh ta thông minh, tốt nghiệp đại học danh tiếng, cho nên tự nhiên trên người cũng có chút khí chất thanh cao và kiêu ngạo chuyên dành cho những người có học thức.
Mặc dù chuyện đột nhiên bị sa thải khiến anh ta không bằng lòng, nhưng sự kiêu ngạo trên người anh ta đã không cho phép anh ta làm loạn lên, ngược lại sẽ làm tổn hại thể diện của mình.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc Amber nói điều này, giọng nói cũng có chút phức tạp.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe thấy Amber bị sa thải, ngay lập tức sững người, trong đầu cô đều chứa đầy sự nghi ngờ, theo phản xạ hỏi: “Ai đã sa thải anh?”
“Giám đốc Tưởng.” Amber đáp.
Tưởng Vinh Hoa? Bỗng nhiên trong đầu Nguyễn Khánh Linh nhớ lại cái tên này.
Nghĩ đến cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ lần trước ở quán cà phê, Nguyễn Khánh Linh gần như lập tức chắc chắn.
Chắc chắn là ông ta! Đuổi việc trợ lý của mình!
“Nhưng không phải ông ta chỉ là giám đốc điều hành thôi sao? Sao lại có quyền đuổi việc trợ lý của tôi?”
Nguyễn Khánh Linh nhíu mày, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui.
Lúc trước cô đã điều tra rõ ràng tài liệu, giám đốc điều hành không có quyền lợi lớn như vậy quyết định đi hay ở của cấp dưới thành viên hội đồng quản trị.
Mà thân phận bây giờ của cô ở công ty này thì tương đương với tổng giám đốc, vị trí còn cao hơn giám đốc điều hành.
Tại sao Tưởng Vinh Hoa có thể tùy ý đụng đến người của cô chứ?