Chương 134
“Khụ Khụ…”
Ánh mắt Gavin rõ ràng như thế, sao Nguyễn Khánh Linh có thể không chú ý cho được, cô chỉ có thể bất đắc dĩ ho khan hai tiếng, sau đó xấu hổ nói: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Gavin mỉm cười nói: “Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, tên háo sắc đó, tôi đã muốn đuổi anh ta đi từ lâu rồi, chỉ là tôi vẫn luôn ở nước ngoài cho nên không có thời gian.
Nguyễn Khánh Linh cũng mỉm cười, cô không biết nên nói gì nữa.
Cô và Gavin không thân, căn bản là không biết nên nói chuyện gì, khi đối mặt với anh ấy, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, lần trước lúc ở nước Anh, cô đã có cảm giác này rồi huống hồ là bây giờ, một mình cô đối diện với anh ấy.
Gavin lại không để ý những điều này, anh ấy muốn làm không khí khác đi, nên chủ động tìm đề tài nói chuyện với cô.
Nhưng hầu như mỗi lần Gavin chủ động hỏi, Nguyễn Khánh Linh lại trả lời rất ngắn gọn, không hề muốn nói chuyện dài dòng với anh ấy.
Gavin đương nhiên chú ý tới sự lạnh nhạt của cô, trong lòng anh ấy có chút mất mát nhưng vẫn không chịu từ bỏ.
Anh ấy nhìn thẳng Nguyễn Khánh Linh, chậm rãi, nhẹ nhàng nói: “Nguyễn Khánh Linh, tôi muốn mời cô tới làm Tổng biên tập ở tạp chí Xuân Phương.
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh có chút thẫn thờ, cô hoàn toàn không ngờ tới Gavin sẽ có chủ ý này, có điều, cô nhanh chóng từ chối: “Không được đâu, tôi không có kinh nghiệm, không thể đảm nhiệm được.”
Gavin suy nghĩ một lúc, sau đó anh ấy nói: “Vậy ký hợp đồng tác giả với tạp chí thì sao?”
Gavin lo lắng Nguyễn Khánh Linh lại từ chối lần nữa nên khi cô còn chưa kịp mở miệng anh ấy đã vội nói: “Ký hợp đồng tác chắc chắn là cô có kinh nghiệm, dù sao thì trước kia cô từng viết không ít bài cho tạp chí, thành tích cũng không tệ.”
Tuy nói như vậy nhưng Nguyễn Khánh Linh theo bản năng vẫn muốn từ chối, không phải cô cố tình ra vẻ, mà là cô cảm thấy nếu như đồng ý thì không hợp phép tắc cho lắm.
Chẳng qua, điều bất đồng chính là, việc này toàn có lợi cho cô, bởi vì ông chủ của tạp chí là bạn học của cô.
Nguyễn Khánh linh nhìn ánh mắt tràn đầy hy vọng của Gavin, cô có chút xấu hổ nói: “Gavin, tôi hiểu ý tốt của anh, tôi biết anh muốn giúp tôi, nhưng mà tôi… không muốn dựa vào quan hệ để có được công việc này.”
Nếu như muốn dựa vào quan hệ, cô hoàn toàn có thể tìm Phạm Nhật Minh, nhưng cô không làm vậy, cho nên với Gavin, cô cũng sẽ không phá vỡ nguyên tắc của chính mình.
Có vẻ như Gavin không ngờ cô lại từ chối.
Anh ấy ngạc nhiên hỏi: “Thế nhưng, hôm nay cô tới chẳng phải vì muốn phỏng vấn công việc này sao? Tôi mời cô cũng không hẳn vì chúng ta là bạn học, bởi vì tôi tin tưởng cô chắc chắn sẽ làm được.”
Nguyễn Khánh Linh lắc đầu: “Gavin, anh không cần khuyên tôi, cho dù tôi có thể đảm nhiệm, nhưng công việc này, chỉ cần là anh cho tôi thì tôi sẽ cảm thấy rất thẹn với lòng mình, anh có thể hiểu được không?”
Cô nói dứt lời, đối phương trầm mặc một lúc, không trả lời cô, đôi lông mày của anh ấy khẽ nhíu lại, tựa hồ đang tự hỏi chính mình.
Trong lòng Nguyễn Khánh Linh thầm than thở một tiếng, quả thật, đối với những người đàn ông giàu có từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió như Gavin, sẽ khó mà hiểu được tâm trạng của cô, luôn mong muốn công bằng bình đẳng, dựa vào năng lực của chính mình mà tìm được công việc.
“Tóm lại, hôm nay cảm ơn anh.” Nguyễn Khánh Linh cầm lấy túi xách, đứng lên, cô nói: “Tôi còn có chuyện, tôi xin phép đi trước.”