Chương 1467

“Em còn có anh mà.”

Người đàn ông đột nhiên nói vậy, tay nhẹ nhàng đặt lên tay người phụ nữ giống như đang muốn truyền cho cô ít năng lượng.

“Em biết, nhưng lại không nhịn được…..”

Nguyễn Khánh Linh xoa xoa hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngăn nổi mà rơi xuống.

“Quãng thời gian cuối cùng của bố mà em vẫn không thể ở bên cạnh chăm sóc ông ấy, tuy là em không lớn lên cạnh ông ấy, cũng không có quan hệ thân thiết với ông ấy như Mia, nhưng mà dù sao cũng là bố ruột của em, máu mủ tình thâm, nếu như sau khi ông ấy đi rồi mà Mia cũng không ở cạnh em, thì em thật sự không còn người thân nào nữa…”

Phạm Nhật Minh có thể hiểu được tâm trạng lúc này của cô, cô khó chịu anh cũng khó chịu theo, trong lòng như là có kim đâm vào vậy.

Anh chỉ có thể an ủi cô: “Khánh Linh, em còn có con của chúng ta, sau này anh và con sẽ ở cạnh em.”

Anh vẫn sẽ mãi ở bên cạnh cô cho đến khi đầu bạc cũng sẽ không rời xa.

Đến lúc đó anh vẫn sẽ nắm tay cô, cưng chiều, bảo vệ cô.

Dù Phạm Nhật Minh không nói nhiều nhưng mà lần nào Nguyễn Khánh Linh nghe anh an ủi thì tâm trạng cũng đều có thể tốt hơn một cách thần kỳ, cô không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa, nước mắt cũng không chảy nữa.

Cô ừ một tiếng, vô cùng cảm động nhìn Phạm Nhật Minh.

May mà cô còn có anh.

Phạm Nhật Minh thấy tâm trạng của cô đã ổn hơn thì tâm trạng anh cũng khá hơn nhiều.

Anh lại nhắc nhở cô: “Ban nãy bố đã nói sẽ để lại tập đoàn DR cho em, đó là tâm huyết của bố mẹ em, nếu như em làm tốt thì họ sẽ rất vui.”

Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến chuyện này, gật đầu, nhưng cô lại rất lo lắng: “Em chưa từng học cách kinh doanh, em lo là… em sẽ làm không tốt, sẽ khiến họ thất vọng.”

Lúc này Phạm Nhật Minh nhìn cô cười cười, nói: “Không sao cả, ông xã sẽ chỉ dạy cho em.”

Lúc hai người quay lại khu nghỉ dưỡng, tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh đã tốt hơn rất nhiều, sau khi Phạm Nhật Minh dừng xe thì ôm lấy cô gái nhỏ của mình đi vào thang máy.

Bỗng nhiên có rất nhiều người lao vào thang máy,

Sau khi bọn họ vào xong thì Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy một người trong đó, vẻ mặt cô kinh ngạc gọi người đó lại:

“Bác gái.”

Người nọ cũng nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, trong mắt bà ấy cũng hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng mà nhanh chóng bị sự lo lắng thay thế.

Thấy vậy Nguyễn Khánh Linh cũng căng thẳng theo, hỏi: “Bác gái, mọi người… làm sao vậy? Có ai bị ốm sao?”

“Là Tống Ngọc, Tống Ngọc sinh non rồi, chúng tôi đến đây thăm con bé.”

“Sinh non rồi?”

Nguyễn Khánh Linh hoảng hốt không tin được, mấy ngày trước cô còn gặp Tống Ngọc, cô ấy còn cười hì hì kéo tay cô đặt lên bụng, nói với cô là sau khi mang thai cục cưng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhưng mà vừa chớp mắt sao cô ấy lại sinh non rồi, có chuyện gì sao?

Nguyễn Khánh Linh lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play