Chương 1439
Hơn nữa lại toàn dùng sức mạnh, làm việc cũng không biết lươn lẹo, với tính tình này của anh ấy, nếu không phải là làm việc bên cạnh Phạm Nhật Minh thì chỉ sợ là đã chuốc phải nhiều thù oán.
Nhưng mà Lâm Đỗ Nhã cũng thích tính cách ngốc nghếch này của anh ấy.
Hơn nữa suy nghĩ lại một chút về tính cách này của Trung Huy thì cô ta cũng có thể hiểu tại sao rõ ràng anh ấy thích mình nhưng dù cô ta có hỏi như thế nào thì cũng không nhận.
Lâm Đỗ Nhã xoa xoa bụng nói: “Anh mau đi làm cơm đi, tôi đói quá.”
“Được.”
Trung Huy trực tiếp đi vào nhà bếp nấu ăn.
Anh ấy vừa đi đến cửa phòng bếp thì đã bị Lâm Đỗ Nhã gọi lại: “Này anh đợi một chút, anh … biết nấu ăn sao?”
Lâm Đỗ Nhã bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, loại đàn ông tứ chi phát triển như Trung Huy không giống người có thể xuống bếp nấu ăn…
Nếu như đồ ăn nấu xong mà không ăn được thì không phải là đang hành hạ dạ dày của cô sao?
Lúc này Trung Huy bình tĩnh nói: “Yên tâm.”
Nói xong anh ấy bèn đi vào bếp.
Lâm Đỗ Nhã nhìn thấy dáng vẻ tự tin của người đàn ông thì cũng thấy yên tâm, cứ để anh ấy làm đi, cô ta tiếp tục nghịch điện thoại di động.
Cũng không biết đã bao lâu, bụng của Lâm Đỗ Nhã đã đánh trống nhưng mà Trung Huy vẫn chưa ra, cô ta không khỏi nhíu nhíu mày.
Người đàn ông này không phải là nấu hư rồi chứ? Sao đến giờ mà vẫn chưa có đồ ăn?
Lâm Đỗ Nhã đặt điện thoại di động xuống đứng dậy định đi xem tình hình, vừa mới đi đến cửa bếp đã suýt nữa tông vào người đàn ông.
Lâm Đỗ Nhã vội vàng né sang một bên, nhưng mà mặt đất có hơi trơn, cô ta đứng không vững suýt chút nữa đã ngã xuống, lúc này trên lưng xuất hiện một bàn tay đỡ lấy hông của cô ta, đỡ cô ta đứng vững.
Trung Huy thấy Lâm Đỗ Nhã sắp ngã xuống, không kịp suy nghĩ nhiều cứ trực tiếp đưa tay ra, lúc này trên tay còn lại của anh ấy vẫn còn đang vững vàng đỡ thức ăn.
Sau khi Lâm Đỗ Nhã đứng vững thì đôi mắt đen nhìn chằm chằm người đàn ông, lực đỡ trên lưng rất trầm ổn có lực, giống như là lúc đó anh ấy đã dùng hết sức để đỡ cô ta vậy.
Trong giây phút đó, trong lòng Lâm Đỗ Nhã như nở hoa vậy.
Người đàn ông này, năng lực làm bạn trai rất mạnh.
Nhưng mà trong lúc cô ta đang mơ màng thì Trung Huy đã rút tay lại, vẻ mặt bình tĩnh bưng đồ ăn đến đặt trên bàn, lại để Lâm Đỗ Nhã ngồi đợi một lát, anh ấy đi thêm vài chuyến thì thức ăn đã nhanh chóng được bày lên.
Ngửi mùi thơm của những món này, Lâm Đỗ Nhã chỉ càng cảm thấy đói bụng hơn.
Hơn nữa những món ăn mà người đàn ông này làm đầy đủ cả màu sắc và mùi thơm, cũng không biết là nếm thử thì sẽ thấy thế nào.
Lúc này Trung Huy xới cho Lâm Đỗ Nhã một chén cơm: “Ăn đi.”
Cô ta nhìn anh ấy với ánh mắt kỳ lạ: “Sao anh không ngồi?”
Nghe vậy Trung Huy bỗng khó hiểu hỏi: “Tại sao tôi phải ngồi?”
“…”