Chương 129
Cô phải giữ khoảng cách với Phạm Nhật Minh, hai người chỉ là hôn nhân trên hình thức mà thôi, không có chuyện gì hết.
Lê Tuấn đã chuyển đến ký túc xá của công xưởng được hai ngày rồi.
Những công nhận chung sống với anh ta hai ngày nay đã có rất nhiều thay đổi về anh ta. Cứ tưởng anh ta là con trai nhà quyền quý, không ngờ anh ta cũng giống như họ, đồ ăn thức uống hằng ngày đều giống họ, cũng không ghét bỏ gì bọn họ cả.
Vì thế, mọi người đều thay đổi hứng thú muốn chống đối anh ta lúc đầu và bắt đầu từ từ tiếp nhận anh ta.
Ngược lại là Lê Tuấn, trong hai ngày đầu tiên chuyển đến ở ký túc xá, trong lòng anh ta thực sự không thể chấp nhận được. Dù sao thì anh ta cũng đang sống cuộc sống của con nhà giàu, bỗng nhiên lại rơi vào cảnh đơn sơ như thế này thì ai có thể chịu được cơ chứ?
Nhưng mà, trong mấy ngày Lê Tuấn chuyển đến ở ký túc xá này đã phát hiện ra công xưởng còn rất nhiều vấn đề đang ẩn sâu. Anh ta dự định sẽ trao đổi sâu sắc với bố một lần.
Đồng thời, anh ta cũng dần dần hiểu ra lý do tại sao bố anh ta lại làm như vậy.
Ngày đầu tiên Lê Tuấn chuyển đến sống ở ký túc xá, anh ta đã cẩn thận phát hiện ra đồ dùng hàng ngày của mình với những người bạn cùng phòng ký túc có sự chênh lệch. Vậy nên để không mang lại áp lực về mặt tâm lý cho họ, anh ta đã đổi hết những vật dụng đắt tiền hằng ngày mà anh ta thường dùng sang cùng một bộ với họ.
Những người bạn cùng phòng ký túc của anh ta đều là những chàng trai thật thà chất phác, bình thường cũng có thể nói vài câu với vài người.
Hôm nay, Lê Tuấn từ bên ngoài trở về, còn chưa vào ký túc xá đã thấy tất cả bạn cùng phòng ký túc của anh ta đều đang kéo hành lý của mình, lại còn là vừa nói vừa cười nữa.
Lê Tuấn cảm thấy rất kỳ lạ nên mới hỏi: “Các cậu phải chuyển đi à?”
Bọn họ gật đầu, trên mặt vẫn luôn là nét mặt hứng thú: “Đúng vậy, ký túc xá có một cô gái nhỏ xinh đẹp tới đấy.”
Nghe bọn họ nói vậy, Lê Tuấn lại càng ù hết cả đầu, anh ta cau mày: “Hôm nay các cậu không đi làm sao?”
“Đúng thế, cô gái nhỏ kia đã cho bọn tôi rất nhiều tiền nên hôm nay bọn tôi sẽ nghỉ một ngày, cũng có thể thoải mái thư giãn một chút, đi đánh mạt chược thì sao?”
“Được đó, đánh bài cũng được luôn!”
Mấy người họ vừa nói vừa tiếp tục kéo hành lý ra ngoài.
Lê Tuấn chỉ có thể tăng tốc nhịp độ của mình thôi. Sau khi về đến phòng ngủ, anh ta nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong phòng.
Anh ta không khỏi nhíu mày.
Là Nguyễn Khánh Nga.
“Bên này, còn có bên này nữa! Mau vứt đống đồ này đi! Hôi quá đi mất…”
Khi Lê Tuấn đi vào ký túc xá, quả nhiên là anh ta nhìn thấy Nguyễn Khánh Nga. Cô ta mặc một chiếc váy làm bằng sợi màu hồng, tóc được buộc cao lên, gương mặt được trang điểm rất sáng sủa và thanh lịch. Dáng vẻ của cô ta trông rất nghênh ngang kiêu ngạo khi ra lệnh cho người giúp việc, trang nghiêm như tác phong của một cô cả vậy.
Lúc nhìn thấy Lê Tuấn bước vào, cả gương mặt cô ta đều hiện lên vẻ tươi cười.
Cô ta đi về phía anh ta, ngạc nhiên nói: “Anh Tuấn, sớm như vậy mà anh đã về rồi à?”
Lê Tuấn nhìn cô ta rồi nhìn những người giúp việc đang bận rộn không ngừng nghỉ, thậm chí Nguyễn Khánh Linh còn mang theo hai người vệ sĩ nữa.