Chương 1419
Động tác của Trung Huy rất nhanh, không bao lâu đã nhặt hết tài liệu lên. Giờ phút này, lúc cô bé kia nhận tài liệu từ tay Trung Huy thì khuôn mặt thanh tú đã vụt trở nên đỏ ửng, gò má thanh tú mang theo mấy phần thẹn thùng và một chút đáng yêu.
Cô gái thấy Trung Huy định đi, cô ấy cắn môi, cất tiếng gọi anh ấy lại.
“Đợi một chút.”
Trung Huy dừng bước, nhìn cô ấy, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Trung Huy dừng lại, Lâm Đỗ Nhã và Lâm Minh Sâm cũng dừng lại, sau đó hai người trông thấy cô gái kia muốn xin số điện thoại của Trung Huy.
Lâm Đỗ Nhã vừa nghe thì sắc mặt hơi thay đổi.
Cô ấy nhìn Trung Huy, trong lòng nghĩ chắc chắn người đàn ông này sẽ từ chối nhỉ?
Kết quả, cô ấy nhìn anh ấy một lúc lâu cũng không nghe thấy anh ấy từ chối, ngược lại, người đàn ông nhìn cô gái trước mặt không chớp mắt.
Từ góc độ của Lâm Đỗ Nhã nhìn sang cảm thấy Trung Huy bình thường lạnh lùng như băng đã nhu hòa đi không ít.
Anh ấy sẽ không…Muốn cho người ta số điện thoại chứ?
Vừa nghĩ như thế, Lâm Đỗ Nhã vội vàng đi đến, đứng bên cạnh Trung Huy, khách sáo nói với cô gái kia: “Ngại quá, anh ta là vệ sĩ của tôi, không thể tùy ý cho người khác số điện thoại được.”
“À? Là như vậy sao?”
Vẻ mặt của cô gái thất vọng, còn nhìn trộm Trung Huy một cái, lại hỏi: “Thật sự không thể sao ạ? Em… Em chỉ muốn kết bạn với anh thôi.”
Không để Trung Huy mở lời, Lâm Đỗ Nhã đã ngăn giữa cô gái và Trung Huy, nói: “Thật sự không được.”
“Vậy thì thôi…”
Cuối cùng cô gái kia chỉ có thể thất vọng rời đi, lúc rời đi, còn liên tục nhìn lại phía sau mấy lần, trên mặt đầy vẻ không nỡ.
Đợi sau khi cô gái kia đã đi khuất, Lâm Đỗ Nhã xoay đầu nhìn Trung Huy, đột nhiên hỏi: “Anh thấy cô gái kia có đẹp không?”
Trung Huy suy nghĩ một lúc, gật đầu.
Ai biết, anh ấy vừa gật đầu, Lâm Đỗ Nhã đã dùng sức trừng anh ấy một cái, cắt một tiếng, sau đó lại nhớ đến Lâm Minh Sâm bên cạnh, đi cùng cậu ta.
Thấy thế, Trung Huy cũng đi theo.
Chỉ là anh ấy nghĩ mãi không ra, không biết tại sao vừa nãy Lâm Đỗ Nhã lại trừng mình?
Nói thật thì, kiểu thần kinh không ổn định như Trung Huy thì vốn dĩ sẽ không từ chối người khác, đặc biệt là phụ nữ.
Vừa nãy anh ấy vốn dĩ nhìn cô gái kia, chủ yếu là đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể từ chối được cô ấy.
Cũng may, sau đó Lâm Đỗ Nhã đã đến giải vây giúp anh.
Hơn nửa quả thực cô gái kia trông rất được, mũi ra mũi, mắt ra mắt, không khó coi.
Anh ấy chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, sao cô ấy lại trông có vẻ rất tức giận vậy chứ?
Kỳ lạ, Trung Huy vẫn đi cùng hai người bọn họ.
Đi đến đường hoa anh đào, mùa này đúng lúc là mùa hoa anh đào nở rộ, lại thêm ở trong trường học người đến người đi, trong nháy mắt đã tạo nên sự lãng mạn và đầy tươi mới.
Lâm Đỗ Nhã ngẩng đầu ngắm hoa anh đào, chậm rãi bước đi.
Tâm trí của cô có chút thẫn thờ, giống như đang nhớ về chuyện gì đó.
Lâm Minh Sâm nhìn thấy, hỏi: “Chị Đỗ Nhã, trước đây chị đã từng đến đây rồi sao?”
“Ừ.”
Lâm Đỗ Nhã cười, giơ tay đón lấy cánh anh đào bay từ trên cây xuống.
Xinh đẹp tinh xảo, cứ thế rơi vào trong lòng bàn tay của cô ấy, làm nổi bật lên bàn tay trắng trẻo nõn nà của người phụ nữ, bông hoa kiều diễm.
Trung Huy đứng cách Lâm Đỗ Nhã không xa lắm, anh ấy nhìn người phụ nữ đang mỉm cười, chỉ cảm thấy hồn của mình giống như đã bị câu mất.