Chương 1406
Nghe được giọng nói của Phạm Nhật Minh, cuối cùng Nguyễn Khánh Linh cũng lấy lại tinh thần.
Tuy là cô không biết người phụ nữ kia, nhưng mà cô có thể cảm nhận được sự bi thương khi mất đi người yêu từ hành động và nét mặt của người phụ nữ kia.
Giống như là đã bị người phụ nữ kia làm cảm động vậy.
Cô khó có thể tưởng tượng được nếu như mình mất đi Phạm Nhật Minh thì có khi nào cũng sẽ thành dáng vẻ giống người phụ nữ kia không?
Nhưng lúc này vừa nghĩ đến điều này mà trái tim của cô đã quặn đau không chịu được.
Nhận thấy được tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh không đúng, Phạm Nhật Minh lo lắng ôm lấy cô, ngón tay xoa vào trán cô: “Sao thế? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Nguyễn Khánh Linh thuận thế ôm anh thật chặt, dáng vẻ còn có hơi bi thương: “Anh nói xem, nếu anh không ở bên cạnh em thì em phải làm sao bây giờ?”
Phạm Nhật Minh không biết tại sao cô lại nói những lời này, nhưng mà anh cũng không nghĩ gì, trực tiếp phủ định: “Không thể có chuyện này.”
“Anh sẽ không cho em có bất cứ cơ hội xa anh nào.”
Phạm Nhật Minh nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, hứa hẹn một cách chắc chắn.
Anh nghĩ đến lời ban nãy bác sĩ nói, trong lúc phụ nữ mang thai thì tâm trạng sẽ vô cùng nhạy cảm nên phải quan tâm đến cảm nhận và tâm trạng của cô ấy, như vậy sẽ có lợi cho cả phụ nữ có thai và cả cho em bé.
Viền mắt Nguyễn Khánh Linh hồng hồng, cô ngẩng mặt lên hỏi anh: “Cảm giác mất đi người mình quan tâm, nhất định là rất tệ.”
Phạm Nhật Minh nhìn cô, bỗng nhiên nghĩ đến bố mình.
Trước giờ người mà anh quan tâm nhất cũng chỉ có bố mẹ, sau khi bọn họ qua đời, anh còn tưởng anh sẽ phải chịu đựng đau lòng và dằn vặt cả đời này.
Nhưng mà, anh đã có cô.
Sự xuất hiện của Nguyễn Khánh Linh giống như là món quà mà ông trời trao cho anh, anh vẫn luôn xem cô là sự bồi thường cho tất cả sự đau khổ trong cuộc sống trước đây.
Vậy nên ông trời mới ban thưởng cho anh một thiên thần nhỏ, bỗng nhiên xông vào cuộc sống của anh, tinh lọc cuộc sống của anh.
Anh thậm chí không dám nghĩ nếu mất đi cô thì cuộc sống anh sẽ như thế nào?
Anh sẽ ngã vào địa ngục sâu hơn nữa, không thể nào quay đầu lại được.
Phạm Nhật Minh thầm nghĩ nhưng cũng không nói cho Nguyễn Khánh Linh biết.
Bởi vì anh biết anh sẽ không cho phép cô rời xa mình, cô không thể nào rời xa mình.
Phạm Nhật Minh chậm rãi vuốt ve gương mặt cô, nói: “Mặc kệ em có đồng ý hay không, em và con, sau này chỉ có thể cùng anh già đi.”
Dáng vẻ bá đạo quen thuộc của người đàn ông khiến tâm trạng nặng nề của Nguyễn Khánh Linh dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đúng vậy, với tính cách bá đạo và không nói lý như anh sao có thể để mình xa anh?
Thấy tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh đã ổn, Phạm Nhật Minh buông cô ra, nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu thế?” Nguyễn Khánh Linh tò mò hỏi.
“Trung tâm thương mại.”
“Làm gì chứ?”