Chương 1392
Buổi tối, khi màn đêm đã dần buông xuống, Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh mới từ siêu thị về nhà.
Dưới sự giúp đỡ của Phạm Nhật Minh, Nguyễn Khánh Linh đã hoàn tất vài món ăn mang lên bàn.
Trước khi dùng bữa, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nói với Phạm Nhật Minh: “Hay là chúng mình mở một chai rượu đi!”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh khẽ cau mày: “Em không được uống rượu.”
“Em uống rượu hoa quả mà, chỉ uống một chút thôi, được không?”
Nguyễn Khánh Linh ôm lấy cánh tay Phạm Nhật Minh nũng nịu, anh vừa nghe thấy giọng điệu này của cô đã hoàn toàn bị hạ gục.
Thôi bỏ đi, dù sao trong nhà cũng chả có ai khác, cứ để cho cô ấy uống một chút đi.
Vì thế, Phạm Nhật Minh ra quầy rượu cầm một chai rượu hoa quả lại.
Nguyễn Khánh Linh cười híp mắt mở nắp chai rồi rót cho mỗi người một ly.
Cô nâng ly lên, muốn cụng ly với Phạm Nhật Minh: “Nào, chúng ta cụng ly chúc mừng nào!”
Phạm Nhật Minh nở nụ cười tinh tế, thấy cô uống một ngụm xong, anh mới bất ngờ hỏi: “Cụng ly cũng được thôi, thế nhưng chúng ta chúc mừng cái gì vậy?”
“Đợi lát nữa ăn cơm xong rồi em sẽ nói với anh.”
Lần này Nguyễn Khánh Linh cũng không phủ nhận, nhưng cô vẫn muốn đợi lát nữa mới nói.
Lúc nào nói đều giống nhau, Phạm Nhật Minh cũng không hỏi lại cô.
Hai người đang ăn cơm.
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh rất muốn uống rượu nhưng cô lại nghĩ đến mình bây giờ đang mang thai, vì đứa bé trong bụng nên không thể uống được.
Hai người ăn cơm xong, Nguyễn Khánh Linh muốn dọn dẹp bát đũa thì đã bị Phạm Nhật Minh ngăn lại.
“Em ngồi nghỉ đi! Để anh rửa cho.”
Nguyễn Khánh Linh cười hai mắt sáng long lanh, nhẹ nhàng đồng ý với anh.
Thấy dáng vẻ nghe lời này của cô, Phạm Nhật Minh không kìm được mà hôn nhẹ lên môi của cô, sau đó cầm bát đũa đi vào bếp.
Anh không ngờ được là Nguyễn Khánh Linh cũng đi theo anh vào trong bếp.
Trông giống như một cái đuôi vậy.
Phạm Nhật Minh bỏ bát đũa vào trong máy rửa bát, xoay đầu lại hỏi cô: “Không phải nói em ngồi nghỉ đi sao? Cứ đi theo anh mãi làm gì thế?”
Nhưng Nguyễn Khánh Linh chỉ cười cười nhìn anh, cũng không nói gì.
Phạm Nhật Minh nhìn cô mà trong lòng cũng mềm nhũn ra, anh dùng sức xoa mặt cô: “Có phải thèm ăn cái gì không? Em có muốn ăn một chút hoa quả không?”
“Dâu tây.”
Nguyễn Khánh Linh không hề khách sáo nói.
Vì thế Phạm Nhật Minh phải đi rửa dâu tây.
Đúng lúc này, bên hông chợt xuất hiện thêm một đôi tay, người phụ nữ phía sau đang ôm lấy anh, đầu tựa lên tấm lưng dày và rộng của anh.