Chương 1387
Hơn nữa, vừa nãy người giúp việc cũng nhìn thấy cả rồi, nhất định bọn họ có thể đoán được, như vậy thì mất mặt biết bao chứ.
Trong lúc Nguyễn Khánh Linh đang ngây người ra thì Phạm Nhật Minh đã bất mãn cắn cắn môi dưới của cô.
Nguyễn Khánh Linh lập tức hoàn hồn, cô thẹn thùng nghiêm mặt định đẩy Phạm Nhật Minh ra: “Em chả ngưỡng mộ chút nào. Anh đừng có…”
“Vậy thì anh ngưỡng mộ.”
Phạm Nhật Minh chặn miệng cô lại, không cho cơ cơ hội lên tiếng nữa.
Tất nhiên Chú Hùng cũng nhìn thấy cảnh Phạm Nhật Minh bế Nguyễn Khánh Linh lên tầng rồi, thậm chí không chỉ có ông mà còn rất nhiều nữ giúp việc đều nhìn thấy.
Lúc này, mấy cô đều tụ tập trong phòng khách, nhìn lên phòng của Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh ở trên tầng, ai nấy đều vô cùng yên tâm vui vẻ.
Những người này đều đã làm lâu năm trong nhà họ Phạm nên đều thật lòng quan tâm đến Phạm Nhật Minh.
Bây giờ nhìn thấy cậu chủ vốn cô độc suốt nửa cuộc đời cuối cùng cũng tìm được tình yêu đích thực của mình, bọn họ từ đáy lòng đều thấy mừng thay cho anh.
Lúc này, chú Hùng không nhịn được nuối tiếc nói: “Tại sao quan hệ giữa cậu chủ và mợ chủ tốt như vậy mà bụng của mợ chủ vẫn chưa thấy có động tĩnh gì nhỉ?”
“Đúng vậy. Nếu như bọn họ có thêm một đứa con nữa thì không phải sẽ càng hạnh phúc hơn sao?” Dì Vương tiếp lời.
Tại sao cậu chủ và mợ chủ ngày nào cũng làm chuyện đó mà vẫn chưa có kết quả gì chứ?
Nghe vậy, một nữ giúp việc do dự rồi bỗng nhiên lên tiếng: “Thật ra, tôi có một cách, có thể thử xem sao.”
“Cách gì vậy?”
Ánh mắt chú Hùng sáng bừng lên.
Nữ giúp việc kia đáp lời: “Quê nhà tôi vốn trọng nam khinh nữ, các cụ ngày xưa đều muốn sinh con trai nên luôn ép vợ mình phải sinh con trai cho bằng được. Một khi mà sinh con gái rồi, bọn họ sẽ bị ép sinh tiếp cho đến bao giờ có con trai thì thôi. Tuy nhiên cũng có vài cô chỉ sinh một hai lần là đã không thể mang bầu được nữa rồi.”
“Sau đó có một thầy thuốc bắc đã nghiên cứu ra một toa thuốc, chỉ cần uống vào là trong vòng năm ngày chắc chắn có thể mang bầu được.”
“Cô nói có thật không đấy?”
Chú Hùng cau mày lại, dù sao thì ông cũng không hoàn toàn tin tưởng mấy bài thuốc dân gian này. Hơn nữa cơ thể mợ chủ vốn mỏng manh như vậy, nếu như dùng bài thuốc dân gian mà để lại di chứng thì biết làm thế nào.
Nữ giúp việc kia khẳng định chắc chắn: “Tất nhiên là thật rồi. Cũng nhờ có nó mà mẹ tôi mới sinh ra tôi đấy. Mẹ tôi bây giờ đã sắp chín mươi tuổi rồi, vẫn sống khỏe mạnh như thường. Thế bây giờ mọi người có muốn nói với mợ chủ một tiếng không?”
Chú Hùng bắt đầu hơi xao động.
Dù sao người nữ giúp việc này cũng là người đáng tin, hơn nữa nếu đã là bài thuốc dân gian thì tại sao không thử một lần xem sao?
Thế là hôm sau, chú Hùng tìm Nguyễn Khánh Linh nói về chuyện này.