Chương 125
Hiệu suất làm việc của quản gia rất cao, buổi trưa đã đưa đến kết quả báo cáo.
“Cô Linh là con gái lớn của nhà họ Nguyễn, mẹ mất sớm, ba tái hôn thêm bước nữa, nhà họ Nguyễn còn có một cô con gái nhỏ, là con của bà chủ mà ông Nguyễn đã tái hôn sau này, tình trạng hôn nhân trước mắt của cô ấy là đã kết hôn, kết hôn cùng với cậu chủ của nhà họ Phạm, Phạm Nhật Minh…”
“Cái gì?” Lời của quản gia đột nhiên bị cắt ngang, khuôn mặt của Gavin trở nên dữ tợn, hung hăng cau chặt mày lại: “Ông nói cô ấy đã kết hôn rồi sao?”
“Vâng ạ.”
“Kết hôn với ai cơ?”
“Cậu chủ của nhà họ Phạm, Phạm Nhật Minh.”
Bình thường Gavin học tập ở nước ngoài, tuy rằng không quan tập đến chuyện làm ăn của gia tộc mình lắm, nhưng anh ấy cũng biết đến nhà họ Phạm, dù sao thì chỉ cần là người trong giới làm ăn thì ai mà có thể không biết đến danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Phạm được cơ chứ?
Nhưng mà…
Gavin nâng cằm nhìn lên, anh ấy nhớ mang máng là, cậu chủ nhỏ của nhà họ Phạm, không phải là một tên què hay sao?
Chuyện này đã dấy lên một hồi chấn động từ mấy năm trước.
“Ông nói cô ấy đã kết hôn cùng với một tên què sao?”
“… Nghe nói cậu chủ Minh đúng là trên người bị khiếm khuyết, nhưng mà, gần đây bệnh ở chân của cậu ấy đã gần như được chữa khỏi rồi.”
Quản gia vẫn còn nhớ, bức ảnh cậu chủ Minh bảo vệ mợ chủ lần trước ở quán rượu đã khiến cho hệ thống các trang mạng Internet phải tê liệt vì quá tải, từ bức ảnh có thể nhìn thấy được, cậu chủ Minh hẳn là không còn bị què nữa.
Nghe thấy lời này, Gavin có chút đăm chiêu, anh ấy vẫy tay, cho quản gia đi ra ngoài, định sẽ gọi người bạn thân kia của Nguyễn Khánh Linh, tên là… Lăng Huyền thì phải?
Gavin tìm số điện thoại của Lăng Huyền, bấm số.
“Hello, bạn Lăng Huyền sao?”
Gavin vẫn dùng giọng nói đầy sức hút kia để nói chuyện.
Vừa nghe thấy giọng nói của anh ấy thì Lăng Huyền lập tức đã nhận ra ngay: “Gavin, có chuyện gì sao?”
Bình thường bởi vì có quan hệ với Nguyễn Khánh Linh nên Lăng Huyền cũng không giao lưu thân cận với anh ấy, dù sao thì người ta cũng là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, cho nên, anh ấy đối với Lăng Huyền mà nói, vẫn là một nhân vật truyền kỳ nổi tiếng.
Nghe giọng nói của người phụ nữ mang theo sự kích động, Gavin cong môi cười nói: “Gần đây tốt nghiệp, tôi mới phát hiện thì ra trong lớp vẫn có một số bạn học tôi còn chưa tìm hiểu kỹ.”
Trong lời nói của anh ấy còn có ý tứ khác những Lăng Huyền lại không nghe ra được, cô thậm chí còn nghĩ rằng, nhân vật truyền kỳ này chỉ đơn giản muốn kết bạn với cô thôi.
Thế là giọng điệu của Lăng Huyền bất giác cao lên: “Đúng thế, nói thật lòng, lúc ở trong lớp, tôi cũng vẫn không quá hiểu anh…”
Lăng Huyền vốn là một người có thể nói đủ thứ trên đời, lần này lại đụng trúng Gavin đang cố ý dụ cô ấy nói chuyện, hai người nói chuyện vô cùng nhiệt tình qua điện thoại.
Đột nhiên, Gavin lại như có như không để ý đến mà nhắc tới: “Tôi nhớ là cô có một người bạn, tên là… Nguyễn Khánh Linh?”