Chương 1381

Cô có hơi hoảng, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt đầy dịu dàng của Lê Tuấn.

Tống Ngọc theo bản năng run nhẹ lên.

“Anh buông ra.”

Tống Ngọc cúi đầu nói.

“Thực xin lỗi.”

Lê Tuấn vẫn ôm Tống Ngọc như cũ, đôi mắt nhìn thẳng cô gái trong lòng mình.

Tống Ngọc bị anh nhìn, vẻ mặt rất không được tự nhiên.

Cô cau mày, đẩy anh ra: “Anh đè nặng bụng của tôi.”

Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này, Lê Tuấn vội buông lỏng tay ngay lập tức.

Tống Ngọc nhân lúc này vùng ra khỏi ngực người kia, chỉ thấy cả người Lê Tuấn cúi xuống muốn nhìn bụng cô, thấy thế, cô vội vàng lùi về sau hai bước, không cho tay anh đụng vào mình.

Lê Tuấn tưởng cô vẫn còn giận, hơi vươn tay ra, nhưng vẫn hơi nản lòng mà buông xuống, anh nói: “Tống Ngọc, thực xin lỗi, anh thật sự không muốn làm tổn thương em và con…”

Tầm mắt Tống Ngọc nhìn qua nơi khác, mím môi không nói gì.

Thấy cô không nói lời nào, Lê Tuấn cũng không dám mở miệng, cả phòng yên ắng trở lại.

Qua đã lâu, Tống Ngọc mới nhìn anh, nói: “Anh dưỡng thương đi, tôi đi về trước.”

Ngay khi cô bước gần tới cửa, Lê Tuấn bỗng nhiên gọi cô lại: “Tống Ngọc.”

Tống Ngọc hơi dừng chân, quay đầu nhìn anh.

Lê Tuấn giãy dụa một lát, muốn bước xuống giường, nhưng giờ chân lại bị thương, chỉ cần động đậy một tí đã đau, cả gương mặt và cơ thể cũng hơi run rẩy theo.

Tống Ngọc thấy dáng vẻ đau đớn của anh, lại mềm lòng.

Trong lòng cô thầm than, đi tới đỡ lấy Lê Tuấn, dùng giọng điệu có chút trách cứ, nhưng vẫn đầy sự lo lắng, nói: “Đã nói chân anh bị thương, không được lộn xộn rồi, ngoan ngoãn nằm trên giường đi.”

Lúc này, Lê Tuấn bỗng nhiên nắm chặt tay cô, ánh mắt có vẻ lo sợ không yên, nói: “Tống Ngọc, em… vẫn còn giận anh sao?”

Tống Ngọc nhìn anh một cái, tức giận rút lại tay về, khoanh tay trước ngực không nói câu nào.

Giọng điệu Lê Tuấn có hơi nôn nóng, mặt đầy vẻ áy náy, cố gắng giải thích: “Tống Ngọc, anh biết chuyện hôm qua là do anh không cân nhắc kỹ, em cho… cho anh một cơ hội nữa đi, em vẫn còn để ý anh mà không phải sao?”

Nghe vậy, mặt Tống Ngọc trắng bệch, nhỏ giọng nói: “Ai để ý anh, tự kỷ.”

Lê Tuấn bỗng nhiên cười cười: “Anh biết, nguy cơ lần này của tập đoàn nhà họ Lê là do em tìm người giúp đỡ.”

“… Đúng thì thế nào?”

“Vậy có nghĩa em vẫn để ý tới anh.”

“…” Tống Ngọc nhìn Lê Tuấn, nụ cười trên mặt anh khiến cô hơi hoảng hốt, cũng không biết nên bác bỏ như thế nào.

Dù sao, cô cũng không thể không thừa nhận chuyện mình vẫn còn thích Lê Tuấn…

Thấy thế, gương mặt điển trai của Lê Tuấn lại dấy lên tia hy vọng, anh kéo hai tay cô, hai mắt đầy trông mong nói: “Tống Ngọc, là anh sai rồi, em cho… cho anh một cơ hội nữa, có được không?”

Lúc này, Tống Ngọc lại không từ chối thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play