Chương 1372

Có lẽ do Lê Tuấn cứ nhìn chằm chằm Tống Ngọc, ánh mắt của anh lại quá thẳng thắn, cô muốn lơ đi cũng không được.

Tống Ngọc ngẩng đầu, tức giận nói: “Anh cứ nhìn tôi làm gì thế?”

“Nhìn xem em có ổn không.”

Lê Tuấn không nghĩ ngợi gì mà thốt ra câu này.

Tống Ngọc nghe vậy, chỉ cảm thấy khuôn mặt vừa dịu xuống của mình lại bắt đầu nóng lên.

Cô nghĩ thầm trong lòng, trước kia cô đâu có thấy Lê Tuấn biết cách nói chuyện như vậy…

Cô buông đũa xuống, đặt trước mặt Lê Tuấn, hất cằm nói: “Mau đi rửa chén đi.”

Lê Tuấn cũng rất bao dung với tính tình nóng nảy này của cô, anh cười dịu dàng, vừa đứng dậy, điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông.

Anh nhìn điện thoại một cái, nụ cười trên mặt cũng hơi nhạt đi. Anh cầm điện thoại rồi nói với Tống Ngọc: “Anh nghe điện thoại trước đã.”

“Ừ.”

Tống Ngọc gật đầu.

Thấy Lê Tuấn đi ra ngoài, anh đứng cách cô rất xa, tóm lại, cô không thể nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của anh.

Nhưng vừa rồi Tống Ngọc vẫn nhìn thấy tên người gọi điện cho anh, chính là người trợ lý kia. Bình thường anh ta vẫn quản lí mấy chuyện về công ty trong nước, hôm nay gọi điện cho Lê Tuấn, nhất định công việc kinh doanh trong nước đã xảy ra vấn đề gì đó.

Thật ra dù Tống Ngọc trốn khỏi Lê Tuấn một thời gian, nhưng cô vẫn biết rõ gần đây công việc làm ăn của nhà họ Lê xảy ra chút vấn đề, nhưng vì trước đó Lê Tuấn thật sự khiến cô quá tức giận nên cô cũng giả vờ như không thấy, cô không muốn bảo người nhà giúp đỡ nhà họ Lê.

Lúc này nhất định là công ty đã xảy ra chuyện nên trợ lý mới gọi điện thoại tới đây.

Lê Tuấn nói chuyện điện thoại rất lâu, đến khi anh quay lại thì Tống Ngọc đã dọn dẹp hết bát đũa trên bàn.

Khuôn mặt đang u ám của anh bỗng được thay thế bằng sự ấm áp, anh dãn hai hàng lông mày ra, đi đến trước mặt Tống Ngọc, hỏi: “Trưa nay em muốn ăn  gì nào?”

Lần này Tống Ngọc không hề lạnh nhạt như trước nữa, cô nhìn anh, nhanh chóng thành thật nói ra những món cô muốn ăn, bây giờ cũng không kể tên mấy món khiến Lê Tuấn khó xử nữa.

Lê Tuấn ừ một tiếng rồi đi ra ngoài

Chuyến đi này của người đàn ông rất lâu, đến khi trời tối đen mới trở về.

Trước đó Lê Tuấn đã gọi điện cho Tống Ngọc nói bây giờ có chút chuyện cần phải giải quyết, chỉ sợ đến tối mới có thể về nấu cơm cho cô.

Dù trong điện thoại Tống Ngọc vẫn nhẹ nhàng bình thản đồng ý, nhưng sau khi cúp điện thoại, trên mặt vẫn hơi hoảng hốt. Cứ nghĩ đến cuộc điện thoại của trợ lý lúc sáng.

Lê Tuấn định trưa nay sẽ quay về nấu cơm cho cô, nhưng bây giờ lại tạm thời xảy ra việc gấp khiến không về được.

Trực giác nói cho Tống Ngọc biết, có lẽ tình hình của nhà họ Lê đã rất nghiêm trọng.

Lê Tuấn chưa trở về, Tống Ngọc cũng chẳng có cảm giác muốn ăn cơm nữa, cô nằm ngẩn người trên ghế sofa. Lúc này, ngoài cửa có nhân viên giao hàng đưa đồ ăn đến cho cô.

Tống Ngọc nhìn những món ăn kia, đều là những thứ sáng nay cô muốn ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play