Chương 1367
Rõ ràng tạp dề nhìn rất nữ tính nhưng khi mặc trên người Lê Tuấn không hiểu sao lại cảm thấy rất đẹp và rất dịu dàng.
Tống Ngọc hơi lặng người, thật ra cô cũng không cảm thấy quá lạ lẫm với cảnh tượng này, lúc trước khi hai người ở Anh, Lê Tuấn vẫn thường xuống bếp nên cô cũng thường vào bếp giúp anh.
Cảnh tượng ấy lại ùa về, hơn nữa sau khi hai người đã trải qua quá nhiều chuyện hiểu lầm, Tống Ngọc chỉ cảm thấy lồng ngực mình chợt trào dâng ghen tuông.
Lê Tuấn vừa lấy thức ăn ra khỏi nồi, vừa quay đầu lại đã thấy Tống Ngọc đang đứng ngơ ngác đứng trước cửa, hai mắt hơi phiếm hồng nhìn anh, không còn vẻ đắc ý như lúc nãy nữa.
Thấy thế, người đàn ông lập tức đau lòng.
Anh nhanh chóng để chén đĩa sang một bên, rửa sạch tay rồi bước nhanh đến bên cạnh người phụ nữ, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi phòng bếp, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Có phải bị sa tế hun cay mắt không?”
Lúc này Tống Ngọc mới phản ứng lại, hình như mình sắp khóc thì phải.
Cô dùng sức hít mũi một cái, cố gắng ép nước mắt trong mắt lại, nhanh chóng mở mắt rồi gật đầu.
Cô không muốn để Lê Tuấn biết mình mới khóc vì anh, nếu bị biết được thì anh cảm thấy cô quá dễ mềm lòng…
Lê Tuấn vốn không nghĩ nhiều, anh ghé sát vào người phụ nữ, muốn xem vết thương cho cô: “Để anh xem nào.”
Tống Ngọc hơi chột dạ, gạt tay người đàn ông ra, sau đó đi đến ghế salon, vừa đi vừa nói: “Không cần đâu, anh mau đi nấu cơm đi, tôi đói lắm rồi.”
“Được.”
Lê Tuấn thấy cô không sao thì cũng không cố chấp muốn xem nữa, anh quay người tiếp tục quay vào bếp.
Lúc này, Tống Ngọc ngồi trên ghế sofa, tim đập nhanh như trống. Không nhịn được nhớ đến cảnh tượng Lê Tuấn nhích người lại gần mình lúc nãy.
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông lã lâu không ngửi thấy chợt xông vào chóp mũi, Tống Ngọc cũng không biết mình bị làm sao, tim đập nhanh đến mức không thể kiểm soát được.
Lúc Lê Tuấn bưng đồ ăn ra, Tống Ngọc sớm đã ngửi thấy mùi thơm rồi.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm những món ăn lâu chưa được ăn đó, hai mắt suýt phát sáng.
Thấy thế, trên mặt Lê Tuấn bỗng nở nụ cười vui vẻ, thấy chưa, cho dù cô tức giận thế nào cũng không thể giấu được bản tính tham ăn của mình.
Cô sống ở đây cũng được một khoảng thời gian dài rồi, hẳn là đã rất thèm mấy món này.
Lê Tuấn múc cho cô một chén súp trước, đây là thói quen từ rất lâu của cô, trước khi ăn cơm sẽ uống một bát canh trước.
Tống Ngọc cũng tự nhiên nhận lấy, giữa hai người vẫn rất ăn ý như trước.
Lê Tuấn nhanh chóng bới cho mình một chén cơm, anh cúi đầu, trong mắt không giấu được sự vui vẻ.
Cho dù cô có giận anh như thế nào thì những thói quen cũ cũng không thể thay đổi được trong một sớm một chiều, cũng không thể bỏ được.
Sau khi hai người cơm nước xong, Lê Tuấn bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Tống Ngọc ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm.
Cô thầm nghĩ, lúc nãy ăn cơm có phải cô và Lê Tuấn quá ăn ý không?
Cảm giác này giống như là đã trở lại khoảng thời gian trước.