Chương 1328
Lâm Đỗ Nhã thấy cảnh tượng như thế thì cô mới ổn định được phần nào.
Cô vội vàng chạy về phía hai người bọn họ.
Vẻ mặt của Lâm Đỗ Nhã vô cùng nghiêm trọng, cô ấy ra lệnh cho Trung Huy: “Anh mau buông anh ấy ra đi.”
Lúc này vẻ mặt của huấn luyện viên nam đã khó coi lắm rồi, không phải chỉ là vì anh ta không đánh được Trung Huy mà còn là vì cổ tay anh ta rất đau nữa.
Anh ta học tán thủ từ nhỏ nên tất nhiên khả năng chịu đòn sẽ giỏi hơn người khác, nhưng bây giờ cổ tay anh ta bị nắm chặt lấy, giống như nắm đấm thép kẹp lấy anh ta vậy. Anh ta chỉ cảm thấy nếu như còn tiếp tục như thế này nữa thì xương của anh ta sẽ bị bóp nát mất.
Người đàn ông kia vốn dĩ đã là một người có tính tình kiêu ngạo, mạnh mẽ rồi.
Cũng chính vì anh ta mạnh thế nên tuổi còn trẻ như thế đã vào cái trại huấn luyện này làm huấn luyện viên rồi, nhưng anh ta không ngờ rằng hôm nay mình lại đụng phải “tấm thép” này.
Nội tâm huấn luyện viên nam sụp đổ, anh ta rất muốn khóc. Nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác nắm chặt lấy tay không nhúc nhích được như thế này, anh ta giống như con rắn bị nắm lấy bảy tấc vậy.
Nhưng còn là vì Lâm Đỗ Nhã đang đứng một bên nữa, anh ta không thể lên tiếng xin tha mạng được.
Hai người cứ giằng co như thế, anh ta đã xanh mét mặt mày rồi.
Trái lại thì vẻ mặt của Trung Huy vẫn rất lạnh lùng, không khác ngày thường là mấy.
Trong hai người ai mạnh ai yếu, nhìn một cái là có thể thấy được rõ ràng.
Thế nên Lâm Đỗ Nhã mới bảo Trung Huy buông huấn luyện viên nam ra.
Trung Huy vẫn nắm lấy tay anh ta, vẻ mặt vô cảm nói: “Anh muốn đánh tôi à.”
Nếu như nghe kỹ, thật ra cũng không khó phát hiện ra trong giọng nói của người đàn ông còn mang theo một chút khinh thường.
Trung Huy đi theo Phạm Nhật Minh nhiều năm như thế, anh từng gặp không ít những hạng người độc ác tàn bạo. Những ngày liếm máu trên lưỡi dao trong gần hai mươi năm qua máu của chúng đã hòa làm một với máu của anh từ lâu rồi.
Không nghe ra giọng điệu gì trong lời nói của người đàn ông nhưng lại khiến cho lòng bàn chân huấn luyện viên nam lạnh toát, anh ta không khỏi kêu rên trong lòng.
Anh ta đã chọc phải con quỷ gì vậy trời?
Nhưng Lâm Đỗ Nhã mặc kệ giọng điệu của anh như thế nào, cô chỉ biết mình không thể để Trung Huy lại bắt nạt người ta được.
Cô dứt khoát nắm chặt lấy cổ tay của Trung Huy, cô muốn kéo tay của anh ra.
Nhưng tay của cô vừa nhỏ vừa mềm, không thể nắm hết được cổ tay của anh nhưng cô vẫn muốn kéo tay của anh ra.
Vào khoảnh khắc cô chạm vào cánh tay Trung Huy, anh bỗng nhiên cảm thấy như có một dòng điện chạm lên da của mình truyền thẳng tới tâm nhĩ của anh, trong nháy mắt vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông bị phá vỡ.
Anh chỉ cảm thấy đầu óc của mình tê dại, rất giống với cảm giác anh hôn cô tối ngày hôm đó.
Trung Huy không ngờ rằng anh lại dễ dàng tha cho một người đàn ông muốn đánh anh như thế.
Cuối cùng thì tay của huấn luyện viên nam cũng được thả ra.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm, không kiềm chế được mà lùi về phía sau vài bước, cách xa người đàn ông giống như ma quỷ đang ngồi trên ghế này.