Chương 1312
Hàn Văn Trịnh kinh hãi, đứng bật dậy từ trên ghế trong chớp mắt.
Anh ta muốn lấy điện thoại để nhìn, lại bị một bàn tay khác cướp mạnh.
Phạm Nhật Minh nhìn hình ảnh trong điện thoại, hai mắt rực lửa, cơn tức giận lên tới cực điểm.
Anh bất ngờ quăng điện thoại, âm thanh vỡ vụn hòa cùng tiếng tức giận của người đàn ông, cực kì dọa người.
“Cô ấy ở đâu?”
Lúc này, trong lòng Hàn Văn Trịnh cũng khá bối rối.
Dù sao anh ta trói Nguyễn Khánh Linh cũng chỉ vì muốn ép Phạm Nhật Minh đến đây thôi. Anh ta vẫn rất thích cô, nếu làm cô tổn thương thì anh ta làm những chuyện này còn có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng mà Hàn Văn Trịnh lại đưa mắt nhìn bản hợp đồng chuyển giao cổ phần ở trên bàn.
Anh ta cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, sau đó lấy điện thoại gọi cho cấp dưới, nói với người đó kiểm tra vết thương cho cô, thuận tiện gọi cấp cứu luôn.
Tiếp theo, Hàn Văn Trịnh giả vờ bình tĩnh, vẫn không nói cho Phạm Nhật Minh biết vị trí của Nguyễn Khánh Linh. Anh ta chỉ nhìn bản hợp đồng trên mặt bàn và nói:
“Tôi sẽ không để cô ấy gặp chuyện gì đâu, tổng giám đốc Phạm nên kí tên vào bản hợp đồng này trước.”
Anh ta vừa nói xong thì đã thấy đôi mắt Phạm Nhật Minh tối sầm.
Một tay Phạm Nhật Minh hất tung cái bàn gỗ xuống đất, lực mạnh làm vỡ một góc bàn, Hàn Văn Trịnh không kịp chạy, bị hai cánh tay của anh túm lấy cổ áo, khớp đầu gối của anh ta bị gậy gỗ quật mạnh.
Hàn Văn Trịnh hét một tiếng, hai chân bị đau chết điếng, không điều khiển được mà quỳ xuống.
Giọng Phạm Nhật Minh như tử thần, mặt anh đầy sát khí.
“Tôi hỏi một lần nữa, cô ấy ở đâu?”
“Tôi… Tôi cảnh cáo anh đừng động đến tôi. Xung quanh đây đều là người của tôi… Anh dám động vào tôi, anh chết chắc!”
Hàn Văn Trịnh vừa dứt câu, Phạm Nhật Minh lại phang một gậy vào lưng anh ta.
Hàn Văn Trịnh nhe răng trợn mắt vì đau, anh ta kêu thảm thiết, lớn giọng hô người bên ngoài vào cứu anh ta.
Nhưng mà những vệ sĩ đáng lẽ phải mau chóng bước vào, đúng lúc này lại giống như điếc tai, chẳng thấy một ai xuất hiện cả.
Hàn Văn Trịnh chợt cảm thấy lo sợ.
Anh ta tiếp tục hô vài lần, vẫn chẳng có ai xông vào.
Đến lúc này Hàn Văn Trịnh mới hoàn toàn bối rối, anh ta chưa kịp bình tĩnh suy nghĩ thì cánh cửa bỗng bị ai đó dùng sức đá văng từ phía ngoài.
Ánh mắt Hàn Văn Trịnh mừng rỡ, mặt đầy mong đợi nhìn ra cửa.
Thế nhưng vẻ mặt anh ta rất nhanh đã chuyển thành hoảng hốt và bối rối vô cùng.
Người mới đến không phải người của Hàn Văn Trịnh mà là người của Phạm Nhật Minh.
Dẫn đầu là Trung Huy.
Phía sau anh ấy là những người đàn ông cao to mặc áo đen.
Mặt của mọi người đều lạnh như băng, khi họ nhìn anh ta cũng chẳng thấy cảm xúc gì, dường như bọn họ đang nhìn một xác chết.
Đúng vậy, chính là một bộ xác chết.