Chương 1310
Dường như tất cả mọi chuyện ở đây đã được sắp xếp xong xuôi. Đợi tới khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy Hàn Văn Trịnh, sắc mặt anh lập tức thay đổi. Cả đời này Phạm Nhật Minh cũng sẽ không quên gương mặt của người đàn ông này.
Lần trước, chính anh ta đã nhốt Nguyễn Khánh Linh một thời gian dài. Bây giờ nhớ lại, cảm giác hoang mang và sợ hãi khi mất cô trong khoảng thời gian đó vẫn còn rõ mồn một.
Phạm Nhật Minh nhìn chằm chằm Hàn Văn Trịnh với ánh mắt lạnh như băng, anh hỏi với giọng điệu lạnh lùng: “Cô ấy đâu rồi?”
Anh ta cũng không trả lời ngay. Biểu cảm của Hàn Văn Trịnh khác hẳn Phạm Nhật Minh. Từ đầu tới cuối, trên mặt anh ta luôn là nụ cười, giống như hai người là bạn bè lâu năm mới gặp vậy.
Hàn Văn Trịnh đẩy chén trà trong tay về phía anh và nói: “Tới đây, uống trà trước đi.”
Phạm Nhật Minh đè nén sự tức giận trong đáy mắt, gân xanh trên trán nổi lên: “Hàn Văn Trịnh, anh đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.”
Nếu là trước kia, có thể anh ta sẽ kiêng kị người đàn ông trước mắt này. Nhưng bây giờ, Hàn Văn Trịnh nhìn Phạm Nhật Minh với ánh mắt thản nhiên. Vì chạy tới đây quá gấp nên anh chỉ đi lẻ loi có một mình. Hơn nữa, vết thương trên người Phạm Nhật Minh cũng chưa khỏi, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt. Dù khí thế vẫn mạnh nhưng chung quy vẫn không thể bằng trước kia được.
Huống chi, Nguyễn Khánh Linh còn đang ở trong tay anh ta, chẳng khác nào Hàn Văn Trịnh đang nắm quyền uy hiếp Phạm Nhật Minh. Anh ta sợ gì chứ?
Hàn Văn Trịnh cười cười, giọng điệu cũng lộ ra sự uy hiếp: “Tổng giám đốc Phạm, anh đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu không, tôi cũng không biết khi bản thân tức giận thì sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Phạm Nhật Minh nắm chặt tay, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn. Dù Hàn Văn Trịnh nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng lúc này anh ta cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Phản ứng không tự chủ được của bản thân khiến Hàn Văn Trịnh cảm thấy hơi nhục nhã. Anh ta nhướng mày, đang định lên tiếng thì thấy người đàn ông trước mặt mình ngồi xuống. Anh cầm lấy chén trà kia, uống một hớp.
Hàn Vũ Trình thấy hành động này của Phạm Nhật Minh, trong lòng lại cảm thấy thoải mái ngay. Anh ta cảm thấy thỏa mãn và đắc ý vì đã nhốt được con sư tử trong lồng.
“Tôi uống trà rồi, anh còn muốn gì nữa?”
Anh ta nhìn chén trà đã cạn tới đáy rồi mỉm cười gian xảo. Hàn Văn Trịnh liếc mắt ra hiệu cho tay chân của mình, sau đó nói với giọng điệu lo lắng: “Nếu Tổng giám đốc Phạm đã phối hợp như vậy thì tôi cũng phải nói chuyện đàng hoàng với anh, đúng không?”
Anh ta vừa dứt lời thì tên tay chân vừa đi kia cầm một cái máy tính bảng tới. Hàn Văn Trịnh nhìn thoáng qua, sau đó bảo người kia đưa máy tính bảng cho Phạm Nhật Minh.
Trong giây phút anh cầm máy tính bảng, lồng ngực của Phạm Nhật Minh phập phồng kịch liệt. Anh đột nhiên đập bàn một cái, chén trà bị đập vỡ nát đã thể hiện rõ sự tức giận của Phạm Nhật Minh.
Nhưng Hàn Văn Trịnh vẫn tỏ ra bình tĩnh như lúc đầu, thậm chí anh ta còn cười cười. Người trong video chính là Nguyễn Khánh Linh. Hai tay và hai chân cô bị trói chặt trên ghế, miệng cũng bị dán băng dính nên không thể phát ra âm thanh nao.
Sau lưng của Nguyễn Khánh Linh có hai người đàn ông vạm vỡ cầm côn sắt đang đứng, họ nhìn ống kính với vẻ mặt vô cảm.
Cô cũng nhìn thấy Phạm Nhật Minh thông qua màn hình. Trong nháy mắt, hốc mắt của Nguyễn Khánh Linh đỏ lên, cảm giác uất ức và sợ hãi dâng lên. Nhưng cô chỉ có thể phát ra tiếng nức nở mà thôi.
Nguyễn Khánh Linh cũng không biết sao mình lại đột nhiên té xỉu. Lúc mở mắt ra một lần nữa, cô lại thấy cảnh tượng trước mắt này.
Ở một bên khác, Phạm Nhật Minh thấy dáng vẻ này của Nguyễn Khánh Linh thì vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Anh siết chặt nắm tay lại mới có thể khống chế được ý muốn giết chết Hàn Văn Trịnh của mình.