Chương 1113
Nhân viên công tác thừa dịp vừa nãy cũng đã nói sơ quy tắc với cô, hơn nữa, cô cũng biết là Phạm Minh Nhật và Hà Tử Ngưng là một đội.
Lúc vừa mới bắt đầu thi đấu, cô còn không cảm giác gì, chỉ đơn giản thấy dáng vẻ mặc đồ cưỡi ngựa của Phạm Minh Nhật rất đẹp trai.
Nhưng qua hai vòng, Phạm Minh Nhật và Hà Tử Ngưng vẫn luôn dẫn đầu. Không thể không thừa nhận rằng hai người phối hợp rất ăn ý, kỹ thuật cưỡi ngựa của Hà Tử Ngưng cũng rất tốt.
Cô ta và Phạm Nhật Minh cùng một đội không những không kéo chân sau của anh, ngược lại còn phối hợp với anh rất hoàn mỹ.
Không biết vì sao khi Nguyễn Khánh Linh thấy vậy thì cảm thấy hơi không vui.
Bọn họ phối hợp ăn ý như vậy, nhất định trước đây đã từng chơi với nhau.
Nguyễn Khánh Linh bỗng nhiên nhớ đến trước kia Phạm Nhật Minh đã từng kể với cô rằng anh và Hà Tử Ngưng cũng coi như là bạn từ thời thơ ấu, cả hai đã quen biết từ rất lâu.
Hơn nữa, cách Phạm Nhật Minh đối xử với Hà Tử Ngưng đúng là khác với những cô gái khác.
Hẳn là anh cũng giống như cô, giống cô đối xử với Mạch Phong Trần như là anh trai, cho nên anh cũng đối xử với Hà Tử Ngưng như là em gái.
Có điều…
Nguyễn Khánh Linh nghĩ đến Phạm Minh Nhật đối xử khác biệt với cô gái khác, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nửa tối hôm qua lúc trong phòng vệ sinh, Hà Tử Ngưng đã đến chất vấn chuyện giữa cô và Mạch Phong Trần.
Đây có phải có nghĩa là Hà Tử Ngưng cũng để ý đến Phạm Minh Nhật không?
Vậy chẳng phải hai người để ý lẫn nhau…
Nguyễn Khánh Linh càng nghĩ thì vẻ mặt càng phức tạp, nhìn hai người đang phối hợp nhịp nhàng kia, cơn ghen trong lòng càng tăng lên,
Bỗng nhiên lúc này không biết vì sao Hiên Viên Minh đột ngột vượt qua đồng đội của mình, phóng lên từ phía sau rồi chen vào giữa hai người, hình như Hà Tử Ngưng bị sự xuất hiện đột ngột của anh ta làm cho sợ hãi, làm trật tiết tấu.
Mà sự xuất hiện của Hiên Viên Minh đã cắt ngang suy nghĩ của Nguyễn Khánh Linh.
Cô nhìn thấy trên đường đua Hà Tử Ngưng căm tức nhìn Hiên Viên Minh, nhìn thấy cảnh cô ta đánh ngựa đuổi theo anh ta, cảm giác ghen tị vừa nhen nhóm trong lòng đã biến mất không tung tích.
Có lẽ không chỉ là Hà Tử Ngưng và Phạm Minh Nhật, đám người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chắc hẳn quan hệ đều rất tốt…
Lúc Nguyễn Khánh Linh đang chìm vào suy nghĩ, điện thoại của cô đột ngột vang lên.
“Có chuyện gì vậy dì Hoa?” Ánh mắt Nguyễn Khánh Linh vẫn nhìn trên đường đua ngựa, có điều cô cảm thấy hơi tò mò.
Dì Hoa là dì quản gia chịu trách nhiệm chăm sóc bà nội hằng ngày, lúc trước bà nội có chuyện gì dài Hoa đều gọi cho cô trước, có điều, đã khá lâu rồi dì Hoa không còn liên lạc với Nguyễn Khánh Linh nữa.
Bây giờ bà ấy đột nhiên gọi đến, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Cô chủ! Gần đây sức khỏe bà cụ không tốt, luôn mắc một vài bệnh nhỏ, hơn nữa gần đây bà ấy luôn nhắc cô mãi, hẳn là nhớ cô.”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh cảm thấy hơi áy náy.