Chương 1104

Giang Đức nói xong thì thu dọn đồ đạc của mình rồi rời đi trước, anh ta cũng không để cho Hiên Viên Minh có thời gian để nói một câu nào.

Thế là trong phòng bao chỉ còn lại Hiên Viên Minh và Hà Tử Ngưng.

Hà Tử Ngưng quả thực có chút say. Nhưng cô ta cũng không say đến mức không thể đi về nhà được. Vừa nhìn thấy Giang Đức rời đi thì cô ta cũng đứng dậy theo anh ta rời đi. Chuyện này có vẻ giống như cô ta không muốn ở lại riêng cùng với Hiên Viên Minh vậy.

Cô ta vẫn còn nhớ những lời khó nghe mà người đàn ông đó vừa rồi nói! Những lời cay nghiệt mà người đàn ông đó nói cô ta vẫn còn nhớ đây này!

“Anh không cần tiễn tôi về đâu, tôi đi trước đây.”

Hà Tử Ngưng nói rồi đặt ly rượu trên tay xuống. Cô ta cũng không thèm đợi Hiên Viên Minh trả lời mà cứ thế bước trên giày cao gót của minh đi ra ngoài. Nhưng mà cô ta không biết chân cô ta bỗng dưng bị làm sao, gót giày cô ta siêu vẹo, suýt chút nữa là cô ta đã ngã xuống đất rồi.

May mà Hiên Viên Minh nhanh mắt nhanh tay, anh dùng tay đỡ lấy cô gái, sau đó cô ta mới có thể ổn định được cơ thể mình.

Tuy nhiên, Hà Tử Ngưng lại nhanh chóng đẩy tay người đàn ông đang đặt trên eo cô ta ra, rồi cô ta tiếp tục bước ra ngoài.

Lòng tốt của Hiên Viên Minh đã không được đền đáp thì thôi, anh ta lại còn bị cô ta hoàn toàn ngó lơ, bởi vậy tâm trạng của anh ta tất nhiên là trở nên không tốt một chút nào.

Anh ta siết chặt nắm đấm, sải bước đi theo Hà Tử Ngưng, trực tiếp đứng chặn trước mặt cô, nói: “Để tôi đưa cô về, nếu không cô mà xảy ra cái chuyện gì, đến cuối cùng vẫn là tôi sẽ phải gánh cái tội này thôi.”

“Ai cần anh quản chứ!”

Ngay lập tức Hà Tử Ngưng cảm thấy bực bội khi nghe được điều anh nói. Cô ta muốn đẩy Hiên Viên Minh ra, nhưng ngược lại cô ta lại bị đóng khung trong cánh tay của người đàn ông. Cô ta bị động đi theo anh ta đến nhà để xe dưới tầng hầm.

“Hiên Viên Minh… Anh thả tôi ra ngay!”

Ngay khi Hà Tử Ngưng vừa dứt lời thì đột nhiên cô ta cảm thấy bụng mình khó chịu, cảm giác giống như muốn nôn ra vậy.

Hiên Viên Minh nhìn thấy sắc mặt của cô ta không bình thường, anh nhanh chóng buông cô ta ra, nhưng mà, ngay giây tiếp theo, cô ta đã ngồi xổm trên mặt đất mà nôn ra hết.

Người đàn ông đứng nhìn cô gái, vẻ mặt anh ta đầy bất lực.

Khi Hà Tử Ngưng nôn ra được hết, anh ta lại bế người phụ nữ lên. Hà Tử Ngưng có vẻ hơi mệt, nhưng cô ta cũng không còn giãy giụa nữa. Cô ta để cho Hiên Viên Minh nhét cô ta vào trong xe.

Hiên Viên Minh biết nhà cô ta ở đâu, vì thế anh lái xe thẳng đến căn hộ của cô ta.

Trên đường đi, anh cho rằng người phụ nữ này nhất định sẽ lại tranh cãi với chính mình, nhưng kết quả thì sao, cô ta lại trầm mặc không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Hiên Viên Minh cảm thấy kỳ lạ, vì vậy anh quay đầu lại và liếc nhìn cô ta.

Hà Tử Ngưng dựa đầu vào ghế xe và nhắm mắt lại, như thể cô ta đã ngủ thiếp đi.

Không giống với cái vẻ hung hăng dọa người của cô ta khi tỉnh, cô ta khi ngủ lại là một cô gái ôn hòa và ngoan ngoãn.

Hiên Viên Minh nhìn cô ta trong vài giây, đôi mắt anh ta dần dần trở nên mê mẩn.

Nhưng mà ngay sau đó, anh ta đã định thần lại bản thân rất nhanh. Anh ta nhanh chóng thu lại tầm mắt và tiếp tục lái xe, nhưng mà nhịp tim anh ta lại có chút tăng nhanh.

Đã lâu không gặp thì ra cô gái mập mạp ngày nào bây giờ lại trở nên xinh đẹp đến như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play