Chương 1091
“Xin chào, tôi là Hà Tuấn, tôi có thể cùng em nhảy một điệu không?”
Người đàn ông này khá đẹp trai và lại rất thẳng thắn, Lâm Đỗ Nhã cũng không cảm thấy chán ghét anh ta.
Những người này đều được bạn bè của Lâm Đỗ Nhã mời đến, không có ai là người không đàng hoàng.
Hơn nữa, bên cạnh còn có Trung Huy!
Với suy nghĩ trả thù Trung Huy, Lâm Đỗ Nhã tặng cho người đàn ông một nụ cười. Ngay sau đó, cô ấy cầm lấy bàn tay người đàn ông, cả hai cùng nhau đi đến trung tâm của sàn nhảy.
Lúc này, ánh mắt của Trung Huy vẫn luôn theo sát hai người.
Với sự cảnh giác của mình, anh ấy tự nhiên có thể nhận ra rằng lúc nãy Lâm Đỗ Nhã có quay lại nhìn mình. Nhưng điều kỳ lạ là anh ấy lại không hề chán ghét, thậm chí trong lòng lại còn cảm thấy có chút vui mừng.
Tuy nhiên, không lâu sau, khi anh ấy quay đầu lại, anh ấy liền nhìn thấy người phụ nữ ấy đang khiêu vũ trong vòng tay của một người đàn ông khác.
Điều này khiến tâm trạng của Trung Huy bỗng chốc trở nên tồi tệ. Người phụ nữ này thực sự là…
Lâm Đỗ Nhã ban đầu đồng ý lời mời khiêu vũ với Hà Tuấn, nhưng thật ra cô ấy chỉ muốn chọc giận Trung Huy, cũng không có ý gì khác.
Kết quả, người đàn ông lại cho rằng cô gái cũng có tình cảm với mình nên mới đồng ý.
Bởi vì là khiêu vũ, lại ở trong quán bar nên hai người dính sát vào nhau, thỉnh thoảng sẽ không tránh khỏi một chút đụng chạm vào nhau. Hà Tuấn ngửi được hương thơm của người phụ nữ, anh ta cảm thấy có chút vui vẻ.
Nhưng mà, Lâm Đỗ Nhã lại tỏ ra lơ đễnh.
Người đàn ông cũng nhận ra điều này, anh ta nghĩ rằng cô ấy đang mệt, vì thế tiến sát lại gần cô, nói chuyện như muốn thổi vào lỗ tai cô: “Em mệt sao?”
Lâm Đỗ Nhã đang bận nhìn trộm phản ứng của Trung Huy, cô ấy căn bản còn không nghe thấy người đàn ông đang nói gì, vì vậy liền trực tiếp “Ừ” một tiếng.
Kết quả, giây tiếp theo, tay của Hà Tuấn đã trực tiếp chạm vào eo của người phụ nữ.
Lâm Đỗ Nhã được anh ta ôm vào trong ngực
Cô ấy vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng vươn tay muốn đẩy anh ta ra.
“Tôi đưa em đi nghỉ ngơi, được không?”
Hà Tuấn nghĩ rằng cô ấy đang từ chối mình, vậy nên anh ta nói một cách mơ hồ, trên mặt thì nở nụ cười nhưng ngược lại càng ra sức ôm chặt cô ấy hơn.
“Không cần, anh buông tôi ra.”
Lâm Đỗ Nhã nói.
Tuy nhiên, cánh tay cô còn chưa kịp đẩy người đàn ông bên cạnh ra thì bàn tay đang đặt trên eo cô đã bất giác buông lỏng.
Sau đó, Lâm Đỗ Nhã trơ mắt nhìn người đàn ông vẫn đang ở trước mặt mình, trên vai anh ta có thêm một bàn tay, trong nháy mắt, người đàn ông ấy đã bị ném xuống đất, anh ta lên đau đớn.
Lâm Đỗ Nhã ngước mắt lên nhìn, cô ấy bắt gặp tròng mắt đen của Trung Huy.
Trong lúc nhất thời, tim cô ấy lại đập nhanh hơn.
Quả nhiên là anh ấy nhịn không được…