Chương 1069
Nguyễn Khánh Linh nghiêng đầu sang một chút, giống như là cô đang suy nghĩ rất cẩn thận chuyện gì đó. Cô đặt cái thìa vào trong bát, sau đó đặt bát cháo trên bàn một lần nữa, rồi nhìn về phía Trung Huy.
Cô nói: “Trung Huy, tôi muốn hỏi anh chuyện này.”
Chẳng biết tại sao, khi Trung Huy nhìn thấy dáng vẻ này của cô chủ, trong lòng anh ấy lại lập tức cảm thấy có chút gì đó lo lắng.
Anh ấy có thể đoán được Nguyễn Khánh Linh muốn hỏi điều gì.
“Có phải Phạm Nhật Minh đã bảo anh đến đây để điều tra chuyện đã xảy ra giữa tôi và Mạch Phong Trần hay không? Còn có, việc tôi tới đây để về thăm lại trường cũ, có phải là anh ấy đã biết từ lâu rồi không?”
Quả nhiên, anh ấy biết cô chủ muốn hỏi anh ấy chuyện này.
Lúc này, Trung Huy cũng coi như là khá bình tĩnh, anh ấy hiểu Nguyễn Khánh Linh đang biết chuyện gì từ anh ấy.
Nhưng mà, nhưng chuyện có liên quan đến Tổng giám đốc Phạm thì từ trước đến nay anh ấy vẫn giữ miệng như khâu. Cho dù người hỏi là Nguyễn Khánh Linh, nhưng nếu không có sự cho phép của Phạm Nhật Minh, anh ấy cũng không thể dễ dàng mà nói cho cô biết sự thật được.
Anh ấy nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi, cô chủ. Nhưng chuyện này tôi nghĩ cô vẫn nên tự mình đi hỏi Tổng giám đốc Phạm thì tốt hơn.”
“. . .”
Nếu Phạm Nhật Minh có thể trả lời thì cô còn phải đến hỏi anh ấy sao?
Trên trán của Nguyễn Khánh Linh hiện lên ba cái vạch màu đen. Cô nhìn Trung Huy, phát hiện ra sắc mặt của người đàn ông này vẫn lạnh lùng như trước, chắc hẳn anh ấy cũng không có ý định nói cho cô biết.
Không chỉ có như vậy, cô còn biết, cho dù mình có dùng cách gì để uy hiếp thì Trung Huy này cũng nhất định sẽ không nói cho cô biết chuyện của Phạm Nhật Minh.
Cô cảm thấy có chút chán nản.
Trung Huy lại đưa bát cháo cho cô một lần nữa, sau đó dùng vẻ mặt việc phải làm mà nói với cô: “Cô chủ, nhân lúc cháo còn nóng, cô mau ăn đi.”
Nguyễn Khánh Linh nhìn anh ấy mà thấy trong lòng có chút buồn phiền và một chút không cam tâm.
Cô nên như thế nào thì mới có thể khiến cho người đàn ông kia nói cho cô sự thật đây?
Đột nhiên, trong đầu cô chợt xuất hiện một cái tên.
Lâm Đỗ Nhã.
Trên mặt của Nguyễn Khánh Linh lộ ra một nụ cười. Cô cũng không lập tức mở miệng mà nhận lấy bán cháo trong tay của người đàn ông, cầm cái thìa lên rồi lơ đãng nói một cô: “Cô Lâm dạo này có khỏe không?”
Quả nhiên, khi cô vừa mới nhắc tới Lâm Đỗ Nhã, sắc mặt của Trung Huy lập tức trở nên cứng ngắc đi không ít.”
“Vẫn tốt.”
Giọng nói của anh ấy trở nên không được tự nhiên, giống như là không muốn tiếp tục cùng Nguyễn Khánh Linh nói về cái đề tài này.
Nhưng, làm sao Nguyễn Khánh Linh có thể dễ dàng bỏ qua cho anh ấy được. Cô tiếp tục nói: “Tôi nghe nói, lần trước cô Lâm có iểu thư xảy ra chuyện, người đến cứu vẫn là anh.”
“Đúng vậy.” Trung Huy gật đầu.