Chương 106
Hai người nói chuyện khoảng năm phút, đột nhiên Nguyễn Khánh Linh nghe thấy bên phải có tiếng ho khan. Cô quay đầu lại thì Phạm Nhật Minh, quả nhiên người đàn ông cũng đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có chút tối sầm.
“Không biết anh ta mà vẫn nói chuyện sôi nổi như vậy sao?”
Giọng điệu của Phạm Nhật Minh có chút khó chịu.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy thái độ của anh có chút kỳ lạ: “Anh ta chỉ muốn kết giao bạn bè thôi mà.”
“…”
Nghe những gì cô ấy nói, trong lòng vốn dĩ đã không vui của Phạm Nhật Minh lại thêm chút bất lực.
Anh đôi khi thích sự ngây thơ trong tính cách của cô, nhưng bây giờ trong tình huống này, anh không hài lòng với cái tính ngây thơ này.
Người đàn ông kia rõ ràng cố tình bắt chuyện như vậy mà cô còn ngốc nghếch cho rằng người ta chỉ muốn kết bạn với cô?
Người đàn ông người Đức lại gọi Nguyễn Khánh Linh, dường như muốn tiếp tục nói chuyện về chủ đề đang bị cắt ngang vừa nãy.
Ngay khi Nguyễn Khánh Linh muốn quay đầu giải thích với anh ta thì Phạm Nhật Minh đột nhiên vươn tay nhéo cằm cô, nhìn cô chằm chằm, giọng điệu không chút hòa nhã: “Đừng nói chuyện với anh ta nữa.”
“Vì…”
Câu hỏi của Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng bị ánh mắt của người đàn ông chặn lại, cô đành phải im lặng nuốt lời định nói xuống.
Được rồi, cô không hỏi nữa là được chứ gì.
Tuy nhiên, Phạm Nhật Minh không ra dáng đàn ông phong độ gì cả, cô chỉ nói vài lời với người đàn ông kia thôi mà, hơn nữa người ta cũng đâu có ác ý gì với cô mà anh đã cấm đoán rồi.
Phạm Nhật Minh bỏ qua đôi mắt có chút bất mãn của cô, dùng ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn người đàn ông người Đức.
Người đàn ông kia nhún vai rồi im lặng.
Đột nhiên, ánh mắt anh rơi trên người người đàn ông kia, vẻ mặt liền trở nên lạnh lẽo.
Người đàn ông Đức đương nhiên không để ý đến anh đang nhìn gì. Lần này, anh ta thay đổi thái độ thờ ơ, vẻ mặt có chút cứng ngắc, nhanh chóng cởi móc khóa đeo ở thắt lưng, nhét vào trong túi quần.
Ngay sau đó, anh ta hung dữ trừng mắt nhìn Phạm Nhật Minh, đưa ngón giữa về phía anh.
Những điều này không khiến Phạm Nhật Minh khó chịu, anh bình tĩnh thu lại ánh mắt, ngồi trở lại chỗ cũ.
Vừa rồi, rõ ràng trên móc khóa của người đàn ông kia có treo một con dao quân đội Thụy Sĩ nhỏ chuyên dụng.
Những người bình thường sẽ không mang theo dao quân đội Thụy Sĩ chuyên dụng bên mình. Hơn nữa anh ta treo nó trên móc khóa, điều này cho thấy anh ta thường xuyên sử dụng nó, vì vậy nên anh ta mới mang nó theo bên người.
Vừa rồi, khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy dao quân đội Thụy Sĩ chuyên dụng, anh thấy rõ ràng sắc mặt của người đàn ông người Đức kia thay đổi đột ngột.
Sau đó anh ta nhanh chóng cất con dao đi.
Biểu cảm cùng với phản ứng, hành vi anh ta chỉ càng làm bộc lộ sự bất thường của anh ta.
Phạm Nhật Minh không có lập tức gọi cảnh sát hàng không luôn, ngược lại anh nhắm mắt suy nghĩ, không có bất cứ hành động gì.