Chương 1032
Không biết nghĩ tới chuyện gì mà cô lại không kích động và vui mừng như vừa nãy nữa mà dần khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó lắc đầu với anh và nói: “Không có gì.”
Dứt lời, cô cũng không nhìn về phía người đàn ông kia rời đi nữa mà đi ngược lại về chỗ cũ.
Mặc dù đang nắm tay cô, nhưng nhìn nửa mặt của cô, Phạm Nhật Minh liền biết tâm trạng của cô không tốt.
Còn nguyên nhân tại sao…
Có lẽ là do người đàn ông vừa nãy.
Nghĩ tới bóng dáng mà mình nhìn thấy lúc nãy, trên gương mặt Phạm Nhật Minh chợt hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng lại được anh che giấu rất tốt.
Mạch Phong Trần đi mấy bước rồi dừng lại, anh ấy biết cô đã quay về.
Đôi mắt anh ấy khẽ chuyển động, một tia sáng không biết tên chợt xẹt qua.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh ngồi vào ghế, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu.
Ngay từ đầu cô đã không để ý tới buổi đấu giá mà ngồi thất thần, Phạm Nhật Minh nhìn một cái đã biết cô đang nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Thế là khuôn mặt anh lại càng trở nên u ám hơn.
Mãi cho tới khi một đồ vật được đưa ra đấu giá, Nguyễn Khánh Linh chỉ nhìn thoáng qua đồ vật đó rồi chợt nhìn chằm chằm vào nó không rời mắt.
Mắt cô hơi rưng rưng, vừa nhìn thấy thứ đó, toàn bộ ký ức ẩn sâu trong đầu cô chợt hiện lên.
Đồ vật được mang ra đấu giá trên sân khấu là một chiếc khuyên tai màu xanh nước biển kiểu dáng đơn giản và sang trọng, viên đá thạch anh màu xanh ngọc lóe sáng dưới ánh đèn.
Nhưng kỳ quái là, khuyên tai vốn dĩ là một đôi, nhưng trên sân khấu chỉ có một chiếc được đưa ra đấu giá.
Người chủ trì bắt đầu giới thiệu chiếc khuyên tai này.
Trong lúc đó, hai tay Nguyễn Khánh Linh nắm chặt vào nhau, kể từ khi nhìn thấy chiếc khuyên tai đó, cô vẫn không rời mắt khỏi nó.
Mẹ cô đã từng đeo chiếc khuyên tai đó khi bà còn sống, cũng là thứ duy nhất mà bà để lại cho cô.
Vốn dĩ là một đôi khuyên tai, nhưng sau đó cô đã đưa một chiếc cho một người bạn cũ, chiếc còn lại thì mình giữ, nhưng mãi về sau người bạn đó cũng không quay lại nữa.
Nguyễn Khánh Linh đã từng nghĩ rằng, lúc còn sống cô sẽ không thể nhìn thấy chiếc khuyên tai này nữa.
Thế nhưng bây giờ, nó đã xuất hiện trước mặt cô.
Cái khuyên tai này khiến cô nghĩ lại rất nhiều chuyện trước đây, Nguyễn Khánh Linh nhìn nó, hốc mắt chợt rưng rưng nước mắt.
Đột nhiên, dường như Nguyễn Khánh Linh nghĩ tới chuyện gì, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình và hỏi: “Có phải anh đã biết trước là buổi đấu giá hôm nay có chiếc khuyên tai này không?”
Bởi vì lúc trước, Phạm Nhật Minh đã nhìn thấy trang sức của cô trong hộp trang sức, lúc đó anh đã hỏi cô về chiếc khuyên tai bị mất, cô cũng chỉ nói đây là di vật của mẹ mà thôi.
Vốn dĩ cô không hề hy vọng là sẽ tìm lại được nó.
Không ngờ Phạm Nhật Minh lại nhớ chuyện này, chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân tại sao anh cứ muốn cô phải tới buổi đấu giá này.
Quả nhiên, Phạm Nhật Minh khẽ gật đầu, vẻ mặt của anh đã trả lời hết thảy.
Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất cảm động trong lòng, cô nói: “Cám ơn anh.”