Chương 1014
Nguyễn Khánh Linh chẳng thèm nhìn lấy mặt anh, đưa tay cầm lấy thìa, múc cháo từ trong bát, từ từ ăn, chỉ có điều, khuôn mặt của cô cứ dài thườn thượt, nhìn có vẻ như đang không vui, lặng lẽ ăn hết bát cháo, không nói một lời.
Nguyễn Khánh Linh không nói gì, Phạm Nhật Minh tuyệt nhiên cũng không nói một lời.
Hai người họ cứ im lặng.
Phạm Nhật Minh cảm thấy có điều gì không ổn với cô, càng chắc chắn rằng trong lòng cô đang có chuyện, nhưng rốt cuộc là vẫn chẳng biết cô có chuyện gì.
Phạm Nhật Minh đợi một lát, nhìn dáng vẻ đang ăn của cô thật là đầy vẻ đáng thương, giống như bị ai đó ức hiếp vậy.
Phạm Nhật Minh biết rõ rằng, nếu như anh không chủ động hỏi cô thì cô nhóc này nhất định sẽ không chịu mở lời trước.
Cuối cùng, người đàn ông thở dài trong lòng, sau đó nhẹ nhàng giữ lấy chiếc thìa cô đang cầm, khàn giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đang tức giận à?”
Tay của Nguyễn Khánh Linh bị giữ lại, động tác trên tay cũng bất đắc dĩ phải dừng lại.
Cô nghe được lời của anh,
không trả lời, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm vào cháo trong bát.
Phạm Nhật Minh biết cô nhóc này nổi giận rồi, anh mặc dù bất lực, nhưng lại không kìm được sự cưng chiều và say mê trong lòng đối với cô.
Đại chủ tịch Sở ngửa bàn tay làm mây úp bàn tay làm mưa trên thương trường gió tanh mưa bão, lúc này ở trước mặt cô vợ yêu nhỏ đang nổi giận, cũng không thể không hạ thể diện xuống, cúi người, nhẹ giọng, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Khánh Linh, em đang tức gì thế?”
Nguyễn Khánh Linh tức giận, nhưng cũng không phải tính khí ngang ngược không phân phải trái như thế.
Cô nghe thấy lời này của anh, cuối cùng cũng chuyển tầm mắt ra khỏi bát cháo, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, cô nhìn Phạm Nhật Minh một chốc, bỗng viền mắt ửng đỏ, hàng lông mày xinh đẹp cũng nhíu lại.
Khiến cho Phạm Nhật Minh một trận đau lòng thương xót, lúc này anh cũng không thể chú ý dò hỏi nguyên nhân cô tức giận nữa, theo điều kiện phản xạ ôm cả người cô vào lòng, thuận tay vỗ tấm vai rộng của cô an ủi nói: “Đừng khóc, ngoan!”
Lời nói và giọng điệu an ủi nhẹ nhàng gượng gạo của anh khiến trong lòng Nguyễn Khánh Linh dễ chịu hơn một chút.
Cô khịt khịt mũi, nước mắt trong hốc mắt cũng không rơi xuống, gắng sức nén lại cho cô.
Sau một hồi, đợi tâm trạng của cô đã bình tĩnh một chút.
Cô đẩy ngực anh, tỏ ý anh buông cô ra.
Phạm Nhật Minh hiểu được ý của cô gái ở trong lòng, anh nới lỏng sức của cánh tay, để không gian Khánh Linh có thể tự do hoạt động trong lòng anh lớn hơn một chút.
Cơ thể của cô gái hơi đẩy về phía sau, gương mặt nhỏ của cô có chút nghiêm túc, nói: “Phạm Nhật Minh, vừa nãy Huyền bọn họ kể hết với em rồi, chuyện Hà Thanh quyến rũ anh.”
Nghe xong, gương mặt Phạm Nhật Minh nhẹ biến sắc.
Lúc này, trong lòng anh có chút không vui với Trần Hữu Nghị.
Chuyện này nếu Lăng Huyền nói cho Nguyễn Khánh Linh thì thôi đi, nhưng Trần Hữu Nghị cũng ở bên cạnh, sao có thể không trông người phụ nữ của anh cẩn thận? Vẫn cho Khánh Linh biết được?
Sở dĩ anh lúc đó yên tâm rời đi, chính là vì nhìn thấy Trần Hữu Nghị cũng có mặt.
Ai biết được sau khi anh hẹn hò rồi, cũng là một người không đáng tin cậy.