Chương 100
“Không có, tôi có thể uống.”
Nói rồi, Nguyễn Khánh Linh lại uống một ngụm, kết quả là cả khuôn mặt nhỏ của cô đều nhăn lại.
Thật ra, trước đây không có ai nấu canh gừng cho cô, vậy nên hôm nay là lần đầu tiên cô uống, có lẽ do không thích mùi vị của gừng, nên vị của bát canh này rất kỳ lạ đối với cô.
Thế nhưng đây là bát canh Phạm Nhật Minh tự tay làm cho cô. Lúc đầu Nguyễn Khánh Linh muốn uống hết nó nhưng sự thật chứng minh, cô đã đánh giá cao chính mình.
Phạm Nhật Minh nhìn thấy bộ dạng của cô thì cầm lấy cái bát trong tay cô, không nhịn được cười nói: “Không thích uống thì không cần cưỡng ép bản thân mình.”
Đương nhiên anh biết tại sao người phụ nữ này lại muốn uống hết bát canh gừng, anh càng cảm nhận được sự lương thiện và đơn thuần của cô, không nhịn được mà vuốt ve mặt cô, giọng nói mang theo sự yêu chiều mà chính mình cũng không phát hiện ra: “Tôi đi lấy nước, em chỉ cần uống thuốc Giang Đức kê là được.”
“… Được.”
Biểu cảm của Nguyễn Khánh Linh ngây ngốc, cô đột nhiên cảm thấy má bên trái bị sờ đã tê dại tới mất cảm giác.
Phạm Nhật Minh bật cười, đứng dậy cầm một cốc nước đến, đưa cho cô uống thuốc.
Cả quá trình đó, cô như người trên mây, mắt dán chặt vào Phạm Nhật Minh không chịu rời đi.
Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cảm thấy không thật, từ lúc nào Phạm Nhật Minh lại thích cười như vậy? Hơn nữa, tại sao ánh mắt anh nhìn mình lại dịu dàng như nước vậy?
Sau khi uống xong thuốc, Phạm Nhật Minh lại ngồi cạnh đầu giường của Nguyễn Khánh Linh. Đương nhiên anh biết ánh mắt của cô đang dán lên người mình, lúc này đối mắt với cô, anh hơi thất thần.
Hai mắt của Nguyễn Khánh Linh đen tuyền sáng trong, lúc này đang nổi lên những ánh nước nhàn nhạt.
Phạm Nhật Minh cảm thấy trên người cô có một sức hút rất đặc biệt, kéo anh lại gần cô, chạm vào cô, hôn lên môi cô.
Nguyễn Khánh Linh bị anh hôn một cách bất ngờ, cảm giác được hơi mát lạnh trên người anh. Cô căng thẳng đến nỗi không động đậy được gì, để mặc người đàn ông làm loạn trên cánh môi của cô, môi lưỡi của hai người hòa quyện với nhau.
Không khí trong phòng đột nhiên nóng hơn.
Hiển nhiên, kỹ thuật hôn vụng về của Nguyễn Khánh Linh khiến năng lực tự kiềm chế của Phạm Nhật Minh càng giảm đi.
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên cắt đứt nụ hôn của hai người.
Nguyễn Khánh Linh vội vã đẩy vòng tay của Phạm Nhật Minh ra, gương mặt nhỏ trắng nõn e thẹn. Cô đắp chăn kín mặt không dám nhìn anh.
Là điện thoại của Phạm Nhật Minh. Anh nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Khánh Linh lúc này thì cảm thấy cả người mình nóng rực. Anh đứng dậy nhận điện thoại.
“Nhật Minh, là em đây.”
Âm thanh của Hà Thanh truyền đến, cơ thể vừa nóng rực của Phạm Nhật Minh đột nhiên hạ nhiệt.
“Có chuyện gì?” Giọng nói khàn khàn của anh mang theo sự quyến rũ.
“Em đã nghe được chuyện nhà họ Nguyễn, bây giờ đã mua vé máy bay đến đó rồi… Em chỉ muốn báo trước với anh một tiếng, có lẽ sáng ngày mai em sẽ tới nước Anh.”