Cô đăng bài Weibo này, hoàn toàn là vì cảm xúc.

Cô không có ý muốn được nổi tiếng, chỉ là mắng chửi một chút thôi.

Thẩm Oánh chỉnh sửa tài liệu trong vài giờ, về cơ bản cô đã lật ra tất cả các tin tức về vụ việc năm đó.

Xử lý truyền thông cũng không khác là bao, một mực ca ngợi tinh thần hy sinh của đội phó, tuyên truyền chính sách ưu đãi và giúp đỡ của các ban ngành liên quan đối với gia đình họ.

Đây là nỗi buồn của giới truyền thông.

Thực ra đây không phải là chuyện không thể nhắc đến, truyền thông hẳn là phải đưa quá trình của sự việc ra ánh sáng.

Nghe hết toàn bộ sự việc, công chúng sẽ có nhận định cho riêng mình.

Nhưng lại không có.

Các phương tiện truyền thông thích cung cấp cho công chúng những gì họ nghĩ là tích cực, và sau đó sẽ dẫn hướng dư luận.

Lúc trước Thẩm Oánh cũng vì không chịu đựng được điều này nên đã không đến tòa soạn báo.

Mặc dù đài truyền hình cũng có những chính sách quản lý khắc nghiệt, nhưng vẫn có nhiều không gian để phát huy nhiều hơn.

**

Sáng hôm sau, Thẩm Oánh tỉnh dậy như bình thường.

Cô vừa đánh răng vừa lướt Weibo, vừa mở Weibo ra, cô đã thấy hơn 35.000 lượt chia sẻ và hơn 20.000 bình luận.

Thẩm Oánh sửng sốt, cô cho rằng hệ thống Weibo bị lỗi rồi.

Cô mở Weibo rồi nhìn lướt qua, hóa ra là sự thật.

Lượt chia sẻ hơn 30.000 lần và cô cũng được đề cử thành tài khoản Weibo nổi tiếng.

Cô đột nhiên có cảm giác mình là một người nổi tiếng trên mạng.

Lúc ăn sáng, Thẩm Oánh ấn vào xem bình luận một chút, hóa ra cũng có nhiều người nghĩ giống cô.

Quả thực, thời đại hiện nay đã khác xưa, trước kia báo in và truyền hình chia làm hai bộ phận nên người bình thường căn bản không có quyền phát biểu ý kiến.

Cho đến khi các phương tiện truyền thông trực tuyến trỗi dậy, thế độc quyền của các phương tiện truyền thông truyền thống đối với các nguồn tài nguyên truyền thông đã hoàn toàn bị lũng đoạn.

Thẩm Oánh đọc hết những bình luận được nhiều người đồng tình nhất liền cảm thấy muốn khóc.

Cô không cô đơn, bởi còn có người cũng nghĩ như cô.



Thấy Thẩm Oánh vẫn luôn ôm di động, mẹ Thẩm lên tiếng nhắc nhở cô: “Con gái, lo ăn đi, đừng cứ lúc nào cũng nhìn điện thoại.”

Thẩm Oánh đặt điện thoại xuống, “Vâng ạ.”

Cô cầm bánh bao lên cắn một miếng, sau đó lại uống một ngụm sữa.

Mấy ngày nay Thẩm Oánh ngủ không ngon nên dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm.

Mẹ Thẩm nhìn quầng thâm dưới mắt cô nói: “Mẹ nghĩ con không nên làm phóng viên nữa.”

Thiếu chút nữa cô đã phun hết đồ ăn trong miệng ra.

Cô không hiểu tại sao câu chuyện lại xoay chuyển nhanh đến vậy, không hề có dấu hiệu nào cả.

Thẩm Oánh ăn như hổ đói rồi nhanh chóng đi làm.

Hôm nay cô còn có nhiệm vụ.

Lên xe buýt, Thẩm Oánh lại bắt đầu lướt Weibo.

Bởi vì bài Weibo nổi tiếng tối qua nên Thẩm Oánh nhận được rất nhiều tin nhắn của mọi người, đa số đều là đàn em cùng chuyên ngành.

Đương nhiên Thẩm Oánh không thể trả lời từng người một được, sau khi chọn một vài người để trả lời, cô nhìn thấy người ẩn danh đã trò chuyện với cô vài ngày trước trong danh sách tin nhắn riêng tư.

Thẩm Oánh ấn mở khung trò chuyện, hỏi anh: Anh có ở đó không?

Đợi đến lúc xuống xe, bên kia cũng chưa trả lời.

Lúc đến đài truyền hình, Thẩm Oánh liền tắt điện thoại.

**

Hôm nay tổ tiết mục có mở họp, Thẩm Oánh vừa đến nơi đã bị gọi vào phòng họp.

Nhà sản xuất và đạo diễn mở cuộc họp này chủ yếu là vì nhiệm vụ phỏng vấn ngày hôm qua của Thẩm Oánh.

Thẩm Oánh đến khá muộn, lúc cô vào phòng thì chỉ còn chỗ trống bên cạnh Lâm Thần.

Thẩm Oánh không khỏi thở dài vì oan gia ngõ hẹp, cô bước tới bên cạnh Lâm Thần rồi ngồi xuống.

Nhà sản xuất hỏi: “Thẩm Oánh, hôm qua cô đã đến đồn cảnh sát rồi. Cô có ý kiến ​​gì không?”

Thẩm Oánh nói: “Nói thật, tôi không có bất kỳ ý kiến ​​nào về chủ đề ca ngợi này. Nhưng tôi nghĩ chúng ta phải chọn một nhân vật chính hoặc một vụ án đặc biệt nào đó, nếu không cả bộ phim sẽ không có cao trào. Nếu không có cao trào, sẽ không thu hút được người xem.”

Nhà sản xuất trầm ngâm gật đầu, tán thành suy nghĩ của Thẩm Oánh.

“Cái này thì đúng, mọi người lựa chọn nhân vật chính rồi cố gắng tìm kiếm năng lượng tích cực.”

Thẩm Oánh hỏi: “Năng lượng tích cực là thế nào?”

Nhà sản xuất nói: “Tuyệt đối không được nhắc đến những mặt tối của xã hội”.

Thẩm Oánh lại hỏi: “Nếu như xã hội không có mặt tối thì nghề cảnh sát tồn tại có ý nghĩa gì đây?”

Nhà sản xuất bị Thẩm Oánh hỏi lại, nhưng qua một lúc lâu vẫn không nói được câu nào.

Đạo diễn nhìn chằm chằm Thẩm Oánh một hồi, sau đó cười hỏi cô: “Tiểu Thẩm, em có ý tưởng rồi phải không? Em tóm tắt một chút đi, để tôi xem có thể thực hiện được hay không.”

Thẩm Oánh nói: “Mọi người hẳn là biết đến những nghề có nguy cơ lây nhiễm HIV-AIDS cao. Ngoài nhân viên y tế và những người làm công việc đặc thù thì còn có một nhóm nghề khác chính là cảnh sát.”

Đạo diễn không nói gì, gật nhẹ đầu ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

Thẩm Oánh nói: “Tối qua tôi có tra tài liệu. Cựu đội phó đại đội cảnh sát khu A bị nhiễm AIDS trong một lần làm nhiệm vụ, hiện giờ cả gia đình đang sống trong cảnh khó khăn. Dù cho có chính sách hỗ trợ nhưng cái chúng ta nhìn thấy lại như vậy. Tôi đã đọc lại tin tức trên báo chí trước đây, tất cả đều đưa tin tuyên dương ông ấy được các ban ngành liên quan xem trọng và mức đền bù chứ không một ai chú ý ông ấy như thế nào.

Đạo diễn hỏi: “Em muốn lấy ông ấy làm nhân vật chính?”

Thẩm Oánh gật đầu, “Đúng vậy, tôi sẽ thử liên lạc với ông ấy.”

Đạo diễn chưa kịp lên tiếng thì nhà sản xuất là người đầu tiên đứng ra phản đối.

“Tuyệt đối không được! Việc này có quá nhiều rủi ro! Thẩm Oánh, đừng lộn xộn nữa, cấp trên bảo chúng ta ca ngợi công đức của họ, không phải để chúng ta bới móc lịch sử đen tối của bọn họ!”

Dừng một lúc, anh ta lại nói: “Tôi nghĩ cô làm chuyên đề AIDS đến nghiện rồi”.

Thẩm Oánh nói: “Chẳng qua tôi nghĩ điều này khá khách quan. Nếu anh làm một bộ phim chỉ đơn thuần để thúc đẩy một quan điểm, tác phẩm làm ra sẽ vô hồn và khán giả cũng không xem được.”

Nhà sản xuất nói: “Nếu cô làm như thế thì cấp trên có xem được không?”

Thẩm Oánh: “…”

Không khí trong phòng họp có chút căng thẳng nên đạo diễn lập tức đứng ra hoà giải.

“Tôi nghĩ ý tưởng của Thẩm Oánh khá hay, có thể suy tính một chút, vừa lúc cũng liên quan đến chủ đề AIDS. Mặc dù chủ đề và nội dung có phần ngoài lề nhưng nếu làm được, đây chắc chắn sẽ là một tác phẩm có thể giành được giải thưởng.

Nhà sản xuất không bị thuyết phục, anh ta hỏi Lâm Thần: “Cô nghĩ ý tưởng của Thẩm Oánh có khả thi không?”

Lâm Thần không trực tiếp trả lời mà quay đầu nhìn Thẩm Oánh.

Ánh mắt hai người giao nhau rồi Lâm Thần nhẹ nhàng nhìn sang chỗ khác.

Lâm Thần nói: “Tôi cảm thấy rất tốt, mang đầy tính nhân văn. Bây giờ người xem khác trước rất nhiều, tâm lý phản ngược của họ rất nghiêm trọng nên nếu vô tình truyền bá cho họ một loại tư tưởng nào đó thì ngược lại họ sẽ không tiếp nhận.”

Thẩm Oánh có chút kinh ngạc, cô thật sự không ngờ Lâm Thần sẽ ủng hộ cho cô, điều này không giống phong cách của cô ta cho lắm.

Nhà sản xuất hiển nhiên cũng không ngờ Lâm Thần sẽ nói như vậy nên đã rất sửng sốt.

Đạo diễn nói: “Tiểu Thẩm, trước tiên em bắt đầu thực hiện đi. Nếu có chuyện gì, về phần hậu kỳ sẽ xử lý.”

Thẩm Oánh nói: “Được, tôi hiểu rồi. Cảm ơn đạo diễn, vậy tôi đi chuẩn bị trước.”

Trở lại văn phòng, Thẩm Oánh in tất cả thông tin cô tìm được ngày hôm qua ra.

Tên: Giang Nghĩa Chính

Giới tính: Nam

Tuổi: 48

Quê quán: Tỉnh c

Vợ ông thất nghiệp, trong nhà có hai con, một trai, một gái.

Đây là tất cả thông tin cá nhân về Giang Nghĩa Chính mà cô tra được, đều đào từ các cuộc phỏng vấn.

Thẩm Oánh in tài liệu ra, ngồi xe buýt một mình đến đồn cảnh sát.

Cô đi tìm người lãnh đạo mà cô đã gặp ngày hôm qua, hỏi thăm một chút chuyện xảy ra năm đó, để xem liệu cô có thể tìm được thêm gì không.

——

Lãnh đạo nhìn thấy Thẩm Oánh tới liền hỏi cô: “Cháu đến đây phỏng vấn hả?”

Thẩm Oánh cười nói: “Không phải phỏng vấn, nhưng cháu có chuyện muốn hỏi chú ạ.”

Lãnh đạo nói: “Được, vậy cháu có thể hỏi, mau ngồi xuống đi.”

Thẩm Oánh gật đầu rồi ngồi xuống đối diện với bàn làm việc.

Cô cũng không vòng vo mà trực tiếp giải thích ý định đến đây của cô với lãnh đạo.

Lúc lãnh đạo nghe thấy cái tên Giang Nghĩa Chính thì sắc mặt liền thay đổi rõ ràng.

Ông ấy nói: “Sau đó chú mới được điều đến đây nên không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, con trai của Đội phó Giang hiện cũng đang ở chỗ chúng ta, hôm qua cháu cũng đã thấy rồi.”

Thẩm Oánh không chắc chắn hỏi: “Có phải là Giang Ngạn không ạ?”

Lãnh đạo nói: “Đúng, chính là cậu ấy. Một người trẻ tuổi rất có năng lực.”

Thẩm Oánh: “…”

Nhiều người nói rằng thế giới lớn như vậy, nhưng lúc này cô chỉ muốn cảm thán: Thế giới này thật nhỏ bé.

**

Sau khi Thẩm Oánh trở lại đài truyền hình thì nhận được điện thoại của Từ Dân Thành.

Từ Dân Thành hỏi: “Em đang làm gì?”

Thẩm Oánh nói: “Em mới vừa từ đồn cảnh sát trở về, đau đầu quá.”

Nghĩ đến chuyện phỏng vấn, cô cảm thấy cực kỳ phiền phức, nhịn không được phàn nàn với Từ Dân Thành.

Từ Dân Thành hỏi: “Sao vậy?”

Thẩm Oánh nói: “Ý kiến hôm qua anh nói đó, lúc tối em về nhà tra thử thì thật sự có những người như vậy, nhưng họ đã nghỉ việc. Hôm nay em đến đồn cảnh sát tìm hiểu, mà lãnh đạo bên kia dường như không muốn nhắc tới chuyện này. Bây giờ hơi khó để xử lý nên em không biết phải làm sao. “

Từ Dân Thành nói: “Hôm nay tan làm anh đến đón em.”

Thẩm Oánh nói: “Ừm.”

Từ Dân Thành nói: “Chuyện công việc anh không giúp được em, tạm thời cũng đừng nghĩ nữa. Đài truyền hình không phải có một mình em.”

Thẩm Oánh im lặng một hồi rồi mới nói: “Kỳ thực không phải là không có cách nào.”

Từ Dân Thành hỏi: “Thế nào?”

Thẩm Oánh nói: “Người bị nhiễm AIDS đó là ba của bạn trai cũ của em.”

Từ Dân Thành nói: “Haha. Vậy em còn sầu cái gì?”

Thẩm Oánh nghe giọng nói của anh có chút không đúng, nhanh chóng giải thích với anh: “Em cũng mới biết thôi… mà em không đi tìm anh ta, cũng không muốn gặp anh ta.”

Từ Dân Thành nói: “Tối gặp rồi nói.”

Thẩm Oánh gọi tên anh.

“Từ Dân Thành.”

Từ Dân Thành: “Sao vậy?”

Thẩm Oánh hỏi: “Anh…anh có tức giận không?”

Từ Dân Thành nói: “Không có, tan làm anh đến đón em, đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Thẩm Oánh nói: “Ừm…Em biết rồi. Vậy em cúp máy đây.”

**

Thẩm Oánh vì chuyện này mà phát sầu, sầu qua sầu lại cuối cùng cũng đến giờ tan làm.

Vừa đúng giờ, Thẩm Oánh liền thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Từ Dân Thành đứng đợi cô ở trạm xe buýt, Thẩm Oánh đi đến rồi kéo tay anh.

Thẩm Oánh nói: “Ôi, mệt chết em. Cả một buổi chiều đầu muốn nổ tung.”

Từ Dân Thành cười nhạt, “Đừng nghĩ nữa, nếu không được thì đi tìm bạn trai cũ. Chia tay rồi cũng có thể làm bạn.”

Thẩm Oánh đấm vào anh một cái, “Emkhông phải loại người như vậy, chia tay là chia tay, làm bạn với nhau là quá dối trá. Mà em cũng không nghĩ mình sẽ có thể gặp lại anh ta.”

Từ Dân Thành nói: “Em vẫn gặp được anh, còn có cái gì không thể đâu.”

——

Lúc Thẩm Oánh chuẩn bị phản bác lại Từ Dân Thành thì Thiệu Ứng Hi đã đến đây.

Hôm nay Thiệu Ứng Hi không lái xe, cho nên đến đây đợi xe buýt.

Ai biết rằng vừa đi qua liền nhìn thấy Thẩm Oánh và Từ Dân Thành đứng cùng nhau, lại còn thân mật như vậy.

Thiệu Ứng Hi muốn giả vờ như mình không nhìn thấy, nhưng vừa lúc lại đối diện với ánh mắt của Thẩm Oánh.

Lúc này không thể không nói.

Nhìn thấy Thiệu Ứng Hi, Thẩm Oánh buông lỏng tay Từ Dân Thành ra.

Thiệu Ứng Hi đi tới, liếc nhìn Từ Dân Thành rồi sau đó nhìn Thẩm Oánh nói: “Đi chơi với bạn hả?”

Thẩm Oánh nói: “Ừ, có chút việc.”

Thiệu Ứng Hi hỏi: “Bạn của cậu vẫn chưa về à?”

Thẩm Oánh nói: “Anh ấy không về, anh ấy ở lại đây.”

Thiệu Ứng Hi gật đầu, “Ừ, ở lại đây điều trị quả thực là một lựa chọn tốt.”

Xe buýt tới, Từ Dân Thành lập tức kéo Thẩm Oánh lên xe.

Từ Dân Thành dùng lực rất mạnh, Thẩm Oánh căn bản là bị anh túm lên.

Trên xe không còn chỗ ngồi nên Thẩm Oánh và Từ Dân Thành phải đứng phía sau, anh theo thói quen nắm lấy tay cầm trên đỉnh đầu của anh.

Thẩm Oánh cũng muốn bắt, nhưng bởi vì cô quá thấp với không tới nên xấu hổ rụt tay lại.

Từ Dân Thành giữ chặt tay Thẩm Oánh, nói: “Vịn đi.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt đỏ bừng, tim đập rất nhanh.

Trước kia cô không phát hiện, góc nghiêng của Từ Dân Thành thậm chí còn đẹp hơn cả góc mặt chính diện của anh.

Bây giờ Thẩm Oánh đang bị kéo, trái tim thiếu nữ đều bay lung tung.

Đã rất lâu Thẩm Oánh không có cảm giác như vậy.

Nè, không đúng, hẳn là phải nói như vậy: Trước khi gặp được Từ Dân thành, cô chưa từng có loại cảm giác này.

Lúc học cấp Hai, cấp Ba và Đại học, trong trường học có rất nhiều bạn nam đẹp trai, nhưng lúc cô nhìn thấy bọn họ thì lại không có cảm giác thích kia.

Trong khi các cô gái cùng tuổi si mê bọn họ, còn cô vẫn cực kỳ im lặng.

Bởi vì cô không thấy họ đẹp trai chỗ nào.

Thẩm Oánh cào vào lòng bàn tay anh, Từ Dân Thành cúi đầu nhìn cô, “Sao vậy?”

Thẩm Oánh hỏi: “Anh đang giận sao?”

Từ Dân Thành lắc đầu, “Con mắt nào của em nhìn thấy anh giận?”

Thẩm Oánh nói: “Con mắt nào cũng nhìn thấy. Không phải là vì Thiệu Ứng Hi đến nói chuyện với em đó chứ?”

Từ Dân Thành nói: “Đây là do em tự nói.”

Thẩm Oánh nói: “Anh giận hả, vậy để em dỗ anh.”

Từ Dân Thành hỏi: “Em biết cách?”

Thẩm Oánh nói: “Không biết, nhưng em có thể từ từ học được, không phải anh nói để em học sao?”

Từ Dân Thành bóp bóp tay cô, “Vậy em đã học được chưa?”

Thẩm Oánh nói: “Anh đừng giận em nha.”

Từ Dân Thành nói: “Em không cần học đâu, em học không nổi.”

Thẩm Oánh không tin: “Tại sao?”

Từ Dân Thành xoa tóc cô rồi nói: “Gỗ mục thì không khắc được.”

Thẩm Oánh: “…”

**

Mười mấy phút tiếp theo, hai người không ai nói chuyện với ai.

Đến ngã tư của phố ăn vặt, Từ Dân Thành và Thẩm Oánh cùng nhau xuống xe.

Thẩm Oánh hỏi anh: “Ăn bánh bao nước không?”

Từ Dân Thành nói: “Em muốn ăn gì thì ăn cái đó.”

Thẩm Oánh nói: “Thực ra em không có tâm trạng để ăn, trong đầu đều là chuyện phỏng vấn. Hơn nữa, gần đây m đã tăng hơn hai ký rưỡi rồi. “

Thẩm Oánh nói xong còn đưa tay chạm vào bụng, chứng minh cô đang nói sự thật.

Quả thực gần đây cô đã tăng cân, trước kia Thẩm Oánh không hề có bụng mỡ.

Từ Dân Thành đưa tay sờ bụng cô, lúc đầu vẫn còn nhẹ nhàng nhưng sau đó đột nhiên dùng sức nhấn vào.

Thẩm Oánh không chịu được, hét lên ‘a’ một tiếng.

Cô hỏi Từ Dân Thành: “Anh đang làm gì vậy?”

Từ Dân Thành nói: “Sờ không thấy thịt, ăn thôi, đi ăn mì nước với anh.”

Thẩm Oánh hỏi: “Anh thích ăn mì hả?”

Từ Dân Thành gật đầu, “Rất thích ăn mì nước.”

Tỉnh C là thành phố phương Bắc nên mì là món ăn chính.

Thẩm Oánh nhớ lúc còn bé, hầu như trong nhà cô đều là mì.

Nhưng cô nhất định không chịu ăn.

Người phương Bắc khi ăn mì sẽ phát ra tiếng xì xụp, nghe có vẻ thô lỗ nhưng cũng rất nhiệt huyết.

Từ Dân Thành nói đến chuyện mì, Thẩm Oánh liền nhớ lại những ký ức lúc xưa.

Thẩm Oánh nói: “Lúc bé em thường xuyên ăn mì.”

Từ Dân Thành nói: “Anh ăn mì lớn lên.”

Thẩm Oánh nói: “Vậy thì đi ăn mì thôi. Ừm… ý anh là mì nước phải không?”

Từ Dân Thành nói: “Ừ.”

Hai người nắm tay nhau đi tìm một tiệm mì ngồi xuống.

Trời lạnh đến mức hai người không muốn ngồi ở ven đường mà đi thẳng vào trong tiệm cho ấm.

Lúc ngồi xuống, Thẩm Oánh theo thói quen xoa tay.

Từ Dân Thành cau mày nhìn động tác của cô: “Tay em lạnh sao?”

Thẩm Oánh gật đầu: “Có một chút, người em thể hàn.”

Từ Dân Thành nói: “Đưa tay cho anh.”

Thẩm Oánh hỏi: “… Hả?”

Từ Dân Thành lặp lại: “Đưa tay cho anh.”

Thẩm Oánh hỏi: “Đưa cho anh làm gì? Để anh đánh à?”

Từ Dân Thành buông ta ra, luồn tay xuống gầm bàn đến bên hông cô rồi chạm vào đùi cô.

Từ Dân Thành nhìn cô nói: “Đưa tay cho anh.”

Đầu óc cô trống rỗng vài giây rồi sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay của Từ Dân Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play