Nghe Thẩm Oánh nói vậy, Từ Dân Thành chỉ cười và không nói gì nữa.

Dù gì cô vẫn còn trẻ nên suy nghĩ vẫn có phần ngây thơ.

Con người đâu có thể tự quyết định những chuyện này.

Thẩm Oánh lại nói: “Những gì em nói là thật, em chỉ quan tâm có ở bên nhau hay chưa, chứ không quan tâm có thể bên nhau bao lâu.”

Từ Dân Thành nói: “Ừm, anh biết.”

Thẩm Oánh hỏi anh: “Vậy còn anh? Anh nghĩ thế nào.”

Từ Dân Thành nói: “Chính là như vậy.”

Thẩm Oánh im lặng, không truy hỏi đến cùng nữa.

Kỳ thật như thế này đã là tốt rồi, ít nhất thì anh cũng ở lại đây.

Thẩm Oánh đổi chủ đề, “Tối nay anh ăn gì? Anh có thể dạy em nấu ăn không?”

Từ Dân Thành nói: “Em về nhà đi.”

Thẩm Oánh hỏi: “Tại sao?”

Từ Dân Thành nói: “Anh có hẹn người qua đêm, em muốn ở lại cũng được.”

Thẩm Oánh nói: “À, vậy em về nhà.”

**

Từ Dân Thành đi bộ từ nhà sách về nhà mất hơn nửa giờ.

Dựa theo tốc độ bình thường, đi quãng đường này chỉ mất mười phút.

Từ Dân Thành cầm cuốn sách Thẩm Oánh đưa cho anh, đầu óc rối tung cả lên.

Lúc trở về, Trình Bồi Giai đã chuẩn bị xong cơm tối cho anh rồi.

Trình Bồi Giai thấy Từ Dân Thành về nhà với một quyển sách thì có chút tò mò.

Trình Bồi Giai hỏi Từ Dân Thành: “Anh Dân Thành, anh vẫn luôn đọc sách hả?”

Từ Dân Thành đặt sách sang một bên rồi nói: “Rảnh rỗi nên xem.”

Trình Bồi Giai nói: “Em có mua đồ ăn tối, anh đến ăn ngay đi.”

Từ Dân Thành ‘ừ’ một tiếng rồi đi đến nhà bếp.

Bây giờ Trình Bồi Giai đã là người thành phố, sau ngần ấy năm, cô đã cố gắng dùng hết sức để hòa nhập vào thành phố này.

Trả giá thế nào, có hối hận hay không thì dường như cũng không quan trọng.

Trình Bồi Giai mua rất nhiều món ăn, cô quan tâm đến anh cũng là thật.

Lúc an cơm, Trình Bồi Giai nói với Từ Dân Thành: “Anh Dân Thành, em rất vui vì anh đã ở lại đây.”

Từ Dân Thành gật đầu không nói gì.

Trình Bồi Giai thở dài, cảm thán nói: “Em rất muốn chúng ta quay lại lúc còn bé… khi đó anh là người đối với em tốt nhất.”

Từ Dân Thành nói: “Tôi không nhớ.”

Trình Bồi Giai nói: “Dù thế nào, anh ở lại đây là em vui lắm rồi.”

Từ Dân Thành nói: “Không phải bởi vì cô.”

Trình Bồi Giai không khỏi biến sắc, cô không có ý định tiếp tục nói chuyện với Từ Dân Thành nữa.

Thế nhưng Từ Dân Thành lại lặp lại thêm lần nữa: “Tôi không ở lại đây vì cô.”

Trình Bồi Giai cười lúng túng: “Không sao, không sao… mặc kệ là lý do gì, anh ở đây là tốt rồi! Sau này chúng ta liên lạc cũng sẽ dễ dàng hơn.”

Từ Dân Thành nói: “Tôi không có nhiều thời gian, cô không cần lãng phí tâm tư với tôi.”

Trình Bồi Giai sửng sốt: “Sao anh có thể nói những lời xúi quẩy như vậy, em đã hỏi bác sĩ rồi, ông ấy nói anh…”

Từ Dân Thành ngắt lời cô: “Ông ấy nói gì cũng không quan trọng, cơ thể tôi tôi biết, lo ăn đi.”

Trình Bồi Giai không nói nữa, cúi đầu ăn cơm.

——

Chuyện này xem như đã qua đi, nhìn chung thì hôm nay Trình Bồi Giai vẫn rất vui.

Cô rất thích Từ Dân Thành, anh có thể ở lại đây là điều cô cầu còn không được.

Ăn xong, Trình Bồi Giai cũng không về nhà. Từ Dân Thành biết cô sẽ ở lại nên không đuổi cô đi.

Thật sự Trình Bồi Giai cũng rất đáng thương.

Phụ nữ ở tuổi này, thanh danh bị huỷ hoại, không tìm được bạn đồng hành nên có tiền bạc cũng không có tác dụng gì.

Trình Bồi Giai đi tắm trước, tắm xong thì mặc váy ngủ đi ra, cũng không kiêng kỵ Từ Dân Thành.

Từ Dân Thành nhìn chằm chằm Trình Bồi Giai một lúc rồi nói: “Tôi cũng đi tắm một chút.”

Trình Bồi Giai cười: “Ừ, nhanh lên.”

Lời anh nói khá là mập mờ, nên Trình Bồi Giai luôn cảm thấy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhiều năm qua, cô tiếp xúc rất nhiều đàn ông, không có người nào ở cùng một phòng với cô mà không quan hệ với cô.

Từ Dân Thành cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.

Lúc còn trẻ anh như thế nào, Trình Bồi Giai là người rõ nhất.

Lúc ở huyện S, mỗi ngày anh chỉ có thể dùng nước ấm để tắm.

Trong nhà không có chỗ tắm nên anh vẫn luôn tắm ở trạm phòng dịch.

Khi trời nóng nhất, anh tắm mỗi ngày một lần. Đến mùa đông thì ba bốn ngày một lần.

Trạm phòng dịch là nhà tắm công cộng, mọi người đều nói mất vệ sinh nhưng không một ai thèm để ý.

Dù sao, những người tắm ở đó về cơ bản đều là bệnh nhân.

Có mất vệ sinh cũng không bị gì.

Đã lâu anh không được tắm một cách thoải mái như vậy, anh lấy khăn tắm mà Thẩm Oánh mua lúc chiều nay, đưa lên mũi ngửi một cái.

Không biết tại sao anh lại cảm nhận được mùi cơ thể của cô trên chiếc khăn tắm này.

Nhưng nó không quá rõ ràng.

Chỉ một chút như vậy, đã làm anh ‘cứng’ lên.

Chỉ là mùi hương mà thôi…

Từ Dân Thành nhìn lướt xuống dưới rồi cúi đầu để nước xối vào đầu mình.

Đợi đến ham muốn giảm đi một chút, Từ Dân Thành lau khô người mình rồi mặc quần áo đi ra ngoài.

**

Từ Dân Thành vừa đi ra ngoài vừa lau tóc, mới đi đến cửa phòng ngủ thì đã bị Trình Bồi Giai ngăn lại.

Váy ngủ của Trình Bồi Giai xẻ ngực rất thấp, dáng người cô rất đẹp.

Nên mặc như vậy đã lộ ra một mảng lớn.

Từ Dân Thành nhìn một lát, nhưng lại không có phản ứng gì cả.

Anh không thích điều này.

Rõ ràng, ngực của Trình Bồi Giai còn lớn hơn của Thẩm Oánh.

Mà thật ra đàn ông đều thích lớn, và Từ Dân Thành cũng vậy.

Nhưng… bây giờ lại không lên được.

Trình Bồi Giai cầm lấy khăn trên tay Từ Dân Thành rồi kiễng chân lên lau tóc cho anh.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, mùi thơm của Trình Bồi Giai xộc vào mũi anh.

Chiếc ngực trắng nõn nâng lên hạ xuống, nhưng Từ Dân Thành lại không có tâm trạng nhìn lấy.

Từ Dân Thành đẩy tay cô ra rồi nói: “Tôi sẽ tự làm.”

Trình Bồi Giai nói: “Xong rồi, anh Dân Thành.”

Từ Dân Thành chạm vào tóc của mình, xác thật nó đã khô rồi.

Từ Dân Thành đi vòng qua người Trình Bồi Giai, đặt khăn tắm vào lại phòng tắm rồi bước ra ngoài.

Ngay khi anh vừa bước ra, Trình Bồi Giai đã ôm lấy anh.

Từ Dân Thành không đẩy cô ra, anh có thể cảm nhận được người cô dính chặt vào người anh.

Còn có cái cọ vào anh.

Trình Bồi Giai ôm cổ Từ Dân Thành nói: “Anh Dân Thành, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau đi.”

Từ Dân Thành nói: “Tùy cô, buông tay ra trước.”

Trình Bồi Giai nói: “Ngủ chung… thì buông tay làm gì?”

Từ Dân Thành nói: “Tôi sẽ không lên giường với cô, cho nên cô hãy dẹp bỏ suy nghĩ này ngay đi.”

Mặc dù Trình Bồi Giai đã được tôi luyện nhiều năm nhưng cô vẫn khá khó chịu khi bị Từ Dân Thành từ chối thẳng thừng như vậy.

Trình Bồi Giai không cam tâm hỏi: “Tại sao? Em không sợ thì anh sợ cái gì?”

Từ Dân Thành nói: “Tôi không sợ, với người không thích thì tôi không sợ.”

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Tôi xem cô như một người bạn, nghĩ rằng cô giúp tôi nên mới không nói nặng lời với cô.”

Trình Bồi Giai: “…”

Từ Dân Thành đẩy cô ra: “Nếu cô bằng lòng thì chúng ta sẽ là người nhà. Còn nếu muốn lên giường thì cô có tiền đó, cứ ra ngoài tìm đàn ông khác là được.”

Trình Bồi Giai hỏi: “Em có thể hiểu nôm na là: Anh xem em như người nhà nên không quan hệ với em?”

Từ Dân Thành gật đầu: “Đúng vậy.”

Trên đời này rất ít người có ý chí sắt đá thế này.

Bỏ qua những chuyện thất đức Trình Bồi Giai đã làm thì Từ Dân Thành vẫn cho rằng cô vẫn là người tốt.

Phụ nữ lúc trẻ thường bị vật chất che mờ mắt, không phải ai cũng trong sáng xinh đẹp như Thẩm Oánh.

Không cần phải nói, Trình Bồi Giai đối với Từ Dân Thành là thật lòng.

Nghe Từ Dân Thành nói vậy, Trình Bồi Giai rất vui vẻ.

Cô vừa cười vừa khóc khiến Từ Dân Thành hơi không biết làm thế nào.

Trình Bồi Giai vùi mặt vào ngực anh rồi lau nước mắt trên khóe mắt mình đi.

Cô nói với Từ Dân Thành: “Anh Dân Thành, em không nhớ lần khóc gần đây của mình là khi nào. Lúc trước vợ của ông ấy đến tìm em, đánh em trên đường, em cũng không khóc như vậy.”

Từ Dân Thành nói: “Đừng khóc, khóc không tốt.”

Trình Bồi Giai nói: “Đúng vậy nhỉ, em cũng nghĩ khóc sẽ không tốt. Ban đầu người ta cho rằng em đến từ nông thôn, nếu em khóc sẽ khiến cho người ta coi thường.”

Từ Dân Thành không nói gì.

Trình Bồi Giai nói với chính mình: “Ba mẹ em biết em làm chuyện này đã cực kỳ tức giận, có đôi khi em cũng rất hối hận. Lúc trước làm những chuyện kia, cũng là vì muốn họ sống tốt hơn một chút. Bây giờ em có tiền, nhưng lại không có người thân.”

Từ Dân Thành vỗ vai Trình Bồi Giai: “Không sao đâu, tôi sẽ là người thân của cô.”

Trình Bồi Giai lại khóc, một người đã hơn ba mươi tuổi rồi đang khóc bù lu bù loa.

Từ Dân Thành cũng hiểu vì sao cô lại khóc.

Con người chính là như vậy, cả đời chạy theo danh lợi, cuối cùng ngay cả một người bên cạnh cùng mình chia sẻ cũng không có.

Ngẫm lại cũng rất bi ai.

**

Tối đó Từ Dân Thành và Trình Bồi Giai ngủ cùng một phòng.

Khóc xong, Trình Bồi Giai trở nên rất quy củ, hai người họ thực sự giống như người thân, chỉ ngủ cùng nhau.

Từ Dân Thành cảm thấy Trình Bồi Giai cũng rất đáng thương.

Nói đến cùng, chỉ là liều mạng muốn trèo lên trên mà thôi.

Nếu không bị phân biệt đối xử thì tâm lý của cô sẽ không bị dị dạng, cũng không gạt bỏ luân thường đạo lý để cho người giàu có bao nuôi.

Mọi người sống trên đời này đều có một nỗi buồn và khó khăn của riêng mình.

**

Thẩm Oánh không biết bây giờ quan hệ giữa cô và Từ Dân Thành là quan hệ gì, nhưng Từ Dân Thành ở lại đây là cô vui rồi.

Ít nhất cô có thể nhìn thấy anh.

Thẩm Oánh nghĩ nếu mỗi ngày đều nhìn thấy nhau như thế thì cô sẽ sớm phát hiện ra khuyết điểm của anh.

Nói không chừng sau đó sẽ không thích nữa.

Không thích thì sẽ không có những chuyện như vậy.

An ủi bản thân mình như thế, tâm trạng Thẩm Oánh đã tốt lên không ít.

Đêm qua, việc Từ Dân Thành vội vã quay về đã khiến cô dần buông bỏ được.

Người còn sống phải học cách khuyên bảo bản thân, nếu không chỉ cần một chuyện nhỏ thôi cũng đã sụp đổ.

Trên đường đi làm, Thẩm Oánh gọi cho Từ Dân Thành.

Vang lên hai tiếng, Từ Dân Thành nghe máy.

Giọng anh có chút khàn khàn, hình như là vừa mới ngủ dậy.

Thẩm Oánh hỏi: “Em đánh thức anh rồi sao?”

Từ Dân Thành nói: “Không phải, anh dậy sớm.”

Đồng hồ sinh học của anh là hơn sáu giờ sáng sẽ tỉnh giấc, hôm nay anh cũng tỉnh lúc sáu giờ, nhưng anh vẫn chưa xuống giường.

Trình Bồi Giai bên cạnh vẫn đang ngủ, Từ Dân Thành cũng không gọi cô dậy.

Thẩm Oánh hỏi: “Hôm qua anh ngủ thế nào, đổi chỗ có quen giường không?”

Từ Dân Thành nói: “Vẫn ổn, vẫn như cũ.”

Lúc này Thẩm Oánh đang thở hổn hển chạy đến trạm xe buýt.

Từ Dân Thành nghe xong liền hỏi cô: “Em chạy bộ buổi sáng à?”

Thẩm Oánh nói: “Không, em đang chạy tới trạm xe buýt đến đài truyền hình.”

Từ Dân Thành nói: “Vậy em lo đi đường đi, đừng gọi nữa.”

Thẩm Oánh nói: “Đừng! Em đến rồi.”

Từ Dân Thành lặp lại: “Em đến rồi?”

Thẩm Oánh nói: “Ừm, đến rồi.”

Giọng anh càng trầm hơn: “Thế này mà đến nơi?”

Thẩm Oánh nói: “…Ừ, đến rồi nha.”

Từ Dân Thành nói: “Ồ, nhanh thật.”

——

“Anh Dân Thành, mới sáng sớm…mà gọi điện với ai vậy?”

Trình Bồi Giai đang ngủ ngon, nhưng lại bị tiếng nói chuyện điện thoại của anh đánh thức.

Cô trở mình, mơ màng hỏi anh.

Thẩm Oánh nghe được đầu bên kia có giọng nói của phụ nữ thì sắc mặt cũng thay đổi.

Cô không hỏi Từ Dân Thành thêm câu nào nữa mà trực tiếp cúp điện thoại.

Thật ra cô có thể hỏi, nhưng là cô không muốn hỏi.

Một nam một nữ qua đêm với nhau thì có chuyện gì tốt sao?

Hơn nữa, Từ Dân Thành làm loại chuyện này không phải một hai lần, trước đây anh cũng đã từng như thế với Lâm Thần.

Thẩm Oánh cất điện thoại vào túi xách rồi lên xe buýt.

Giờ cao điểm buổi sáng đông đúc đến nỗi cô không muốn nghĩ đến chuyện khác.

Sau khi đến đài truyền hình, lãnh đạo nói với cô chuyên đề lúc trước cô quay ở huyện S sẽ được phát sóng vào buổi tối trước ngày AIDS.

Bất ngờ bị hoãn lại hơn hai tháng, kế hoạch của Thẩm Oánh đã bị rối loạn.

Đài truyền hình đã sắp xếp cho cô một nhiệm vụ mới: Làm một chuyên đề về “Ảnh đen”. (Ảnh đen dùng để chỉ những bức ảnh do nhiếp ảnh gia hoặc những người đam mê chụp ảnh trái với lẽ thường và đạo đức xã hội, để phản ánh hành vi của các xã hội khác nhau và các cấp độ khác nhau. Họ sử dụng ống kính của riêng mình để ghi lại bóng tối và hiển thị nó cho người khác.)

Việc này cơ bản là quá khó đối với cô.

Điểm quan trọng nhất là cô không có nhân mạch.

Bởi vì nhiếp ảnh chụp ảnh đen nổi tiếng không phải số ít, họ đều là những người giỏi nhất trong ngành, mà Thẩm Oánh chỉ là một người mới nên cô không quen biết người nào trong số họ.

Lần này, Thẩm Oánh lại làm việc cùng Lâm Thần.

Lâm Thần và Thẩm Oánh vốn là người cùng tổ, hai người ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại thấy nên cơ bản không thể không nói chuyện với nhau được.

Lần trước, sau khi trở về từ huyện S, Thẩm Oánh vẫn cố gắng hết sức để không nói chuyện với Lâm Thần.

Cô ta cũng không gây sự với cô nữa, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn không tốt.

Lần này hai người họ lại cùng nhóm, cũng là oan gia ngõ hẹp.



Lúc Thẩm Oánh mang tài liệu đến văn phòng của Lâm Thần, thì cô ta đang nghe điện thoại.

Thẩm Oánh ngồi xuống bên cạnh Lâm Thần, cô ta thấy Thẩm Oánh đi vào thì dùng tốc độ nhanh nhất để cúp máy.

Thẩm Oánh hỏi Lâm Thần: “Chị biết việc lãnh đạo đã sắp xếp chưa?”

Lâm Thần nói: “Chị biết.”

Thẩm Oánh hỏi: “Vậy chị có kế hoạch gì không?”

Lâm Thần nói: “Chưa có kế hoạch gì, nếu em có thì hãy nói thử xem.”

Thẩm Oánh nói: “Tôi vào nghề chưa đầy hai năm nên không biết phóng viên nào từng chụp ảnh đen, mà tôi cũng không thể liên lạc được với ai cả.”

Lâm Thần cười, nói đầy ẩn ý: “Chị tưởng rằng trên đời này chuyện gì em cũng làm được.”

Thẩm Oánh nói: “Tôi không muốn cãi nhau, chúng ta cùng làm một chuyên đề. Nếu chị biết người liên quan thì liên lạc với họ một chút đi…”

Đột nhiên Lâm Thần hỏi Thẩm Oánh: “Nghe nói Từ Dân Thành đến thành phố?”

Thẩm Oánh không nghĩ cô ta sẽ bất ngờ hỏi điều này.

Ngẩn người một chút rồi cô gật đầu.

Lâm Thần lại cười: “Không ngờ em cũng rất có bản lĩnh.”

Mới vài tháng mà Từ Dân Thành đã không thể chịu nổi.

Lâm Thần thực sự không biết Thẩm Oánh có gì tốt, mà tại sao Từ Dân Thành lại thích cô đến như vậy.

Thẩm Oánh nói: “Tôi không thích nói chuyện riêng tư trong lúc làm việc.”

Lâm Thần quay lại chuyện chính: “Chị biết có một phóng viên từng làm chuyên đề này.”

Thẩm Oánh hỏi: “Vậy chị có thể liên hệ được không? Nếu liên hệ được thì chúng ta lập tức đi qua —”

Lâm Thần nói: “Là bạn trai chị quen lúc cùng học nghiên cứu sinh ở đại học, trước kia cũng từng mở triển lãm ảnh đen ở thành phố.”

Thẩm Oánh suy nghĩ một chút rồi hỏi cô ta: “Là… Lâm Lãm Thắng sao?”

Lâm Thần nói: “Ây da, em biết à?”

Thẩm Oánh nói: “Anh ấy rất nổi tiếng, trước kia anh ấy đã rất nổi tiếng trên Weibo. Ặc, là bạn trai cũ của chị sao?”

Lâm Thần nói: “Lúc làm việc, chị cũng không thích nói đến chuyện cá nhân”.

Thẩm Oánh nói: “Vậy chị liên lạc với anh ấy một chút đi… Nếu có nhân mạch thì chúng ta sẽ thực hiện chuyên đề dễ dàng hơn.”

Lâm Thần vẫy tay: “Chị biết rồi, em ra ngoài đi.”

**

Bởi vì nhiệm vụ lãnh đạo mới giao, cả ngày Thẩm Oánh bận rộn đến đầu óc choáng váng.

Cô bận rộn thu thập dữ liệu, chuẩn bị cho việc quay chuyên đề.

Nhưng cũng có chỗ tốt, là lúc bận rộn, cô sẽ không có thời gian nghĩ đến Từ Dân Thành.

Rất nhanh liền đến giờ tan làm, Thẩm Oánh còn chưa ra khỏi đài truyền hình thì Từ Dân Thành đã gọi đến.

“Alo?”

Từ Dân Thành hỏi: “Em tan làm chưa?”

Thẩm Oánh nói: “Em đang xuống, bây giờ sẽ ra về.”

Từ Dân Thành nói: “Anh đợi em ở ngoài cổng, em đi ra đi.”

Thẩm Oánh sững sờ: “Hả? Anh đang ở ngoài cổng sao?”

Từ Dân Thành nói: “Ừ.”

Thẩm Oánh vẫn không tin: “Nè, anh —”

Cô chưa kịp hỏi lại thì Từ Dân Thành đã cúp máy.

Thẩm Oánh cất điện thoại vào túi xách rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Quả nhiên Từ Dân Thành đang ở ngoài cổng, lúc nhìn thấy anh Thẩm Oánh đã rất ngạc nhiên.

“Sao… sao anh đột nhiên lại tới đây?”

Từ Dân Thành nói: “Đón em về.”

Thẩm Oánh nhìn anh, nhưng không hiểu được tâm trạng của anh.

Cô không biết đến cùng Từ Dân Thành xem cô là gì.

Cũng không biết định nghĩa thế nào về mối quan hệ giữa hai người họ.

Bạn trai à?

Không phải.

Bạn bè sao?

Cũng không phải.

Là người thân?

Lại càng không phải.

Thẩm Oánh suy nghĩ một chút rồi hỏi anh: “Từ Dân Thành, bây giờ chúng ta được xem là gì?”

Từ Dân Thành không lên tiếng.

Thẩm Oánh nói: “Tối qua anh qua đêm với người phụ nữ khác sao? Lúc sáng gọi điện em nghe thấy được, cô ấy giống như còn chưa tỉnh ngủ.”

Từ Dân Thành nói: “Ừ.”

Thẩm Oánh cười: “Anh thật bình tĩnh, đến bây giờ vẫn không quan tâm tới cảm nhận của em.”

Từ Dân Thành nói: “Cô ấy không giống em.”

Trình Bồi Giai là người nhà anh, còn cô là người anh yêu, rất khác nhau.

Thẩm Oánh nói: “Đúng, không giống nhau. Em cởi hết quần áo anh cũng sẽ không ngủ với em. Anh xem, có phải em rẻ tiền lắm đúng không?”

Từ Dân Thành không thích cách dùng từ của cô: “Em đừng nói nhảm.”

“Được rồi, xem như em nói nhảm.” Thẩm Oánh hít mũi, “Hôm nay em mệt rồi, nên muốn về nhà.”

Từ Dân Thành ngăn Thẩm Oánh lại: “Đừng đi, đêm nay ở chỗ anh.”

**

Hôm nay Thiệu Ứng Hi ở văn phòng loay hoay một lúc nên ra ngoài hơi muộn.

Anh cúi đầu, vừa đi vừa nghịch di động, kết quả là đụng phải Thẩm Oánh đang ở cửa.

Nhìn lại thì có một người đàn ông đang đứng đối diện với cô, trông có chút quen mắt.

Thiệu Ứng Hi bước tới, tự nhiên khoác vai cô.

Thẩm Oánh quay đầu lại nhìn Thiệu Ứng Hi, “…Sao cậu lại ở đây?”

Thiệu Ứng Hi nói: “Tớ tan làm trễ.”

Nói xong, anh nhìn Từ Dân Thành ở đối diện, “Đây là ai vậy?”

Thẩm Oánh nói: “Một người bạn.”

Thiệu Ứng Hi ‘à’ một tiếng rồi nói: “Nhìn rất quen.”

Thẩm Oánh giải thích: “Hoạt động AIDS lúc trước anh ấy cũng có mặt.”

Thiệu Ứng Hi nói, “À, tớ biết rồi, cậu nhìn trí nhớ này của tớ đi.”

Thẩm Oánh nói: “Không phải trí nhớ cậu không tốt sao? Tớ hỏi cậu có bao nhiêu bạn gái cũ thì cậu nhớ không?”

Thiệu Ứng Hi nghiêng đầu nhìn cô: “Sao hả, cậu ghen à?”

Từ Dân Thành đứng ở đối diện, nhìn tương tác giữa hai người, càng lúc nắm đấm trên tay càng chặt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play