Lúc Thượng Quan Nam Trì tỉnh lại đã là tám giờ tối. Thế nhưng vào mùa hè mà nói, tám giờ tối vẫn còn là khá sớm.

Thượng Quan Nam Trì chống người dậy, hơi lắc lắc đầu. Anh cảm giác đầu mình nặng trịch, còn có chút đau.

Xa Chính Hiên và Thượng Quan Uyển Nhi nghe được tiếng động trong phòng liền nhanh chóng chạy lại. Vừa mở cửa, họ đã nhìn thấy Thượng Quan Nam Trì đang lắc lắc đầu.

Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng, hỏi:

"Anh, anh đau đầu sao?"

Thượng Quan Nam Trì kinh ngạc:

"Sao hai người lại ở chỗ này?"

Xa Chính Hiên nhanh nhẹn đáp:

"Lão đại, anh ở quán bar uống quá nhiều. Uyển Nhi là một cô gái, không thể đỡ anh, vậy nên cô ấy gọi em đến làm cu li."

Thượng Quan Uyển Nhi lại hỏi:

"Anh có tốt hơn chút nào không? Nếu không chúng ta đi bệnh viện xem?"

"Không có việc gì!"

Thượng Quan Nam Trì đáp.

Xa Chính Hiên thắc mắc:

"Lão đại, ban ngày ban mặt sao anh lại chạy đến quán bar uống rượu thế? Hơn nữa anh cũng không gọi em tới uống cùng."

Mà Thượng Quan Uyển Nhi bên kia vẫn không ngừng hỏi thăm:

"Anh, vết thương ở tay có nghiêm trọng không?"

Thượng Quan Nam Trì nhìn vết thương ở tay, rồi đáp:

"Không sao."

Xe Chính Hiên nói:

"Lão đại, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn cơm đi! Em cùng Uyển Nhi buổi trưa không ăn cơm, chỉ uống sữa bò trong tủ lạnh anh. Hiện tại đã tám giờ, em có chút không chịu nổi rồi."

Thượng Quan Nam Trì nhăn mày trách cứ:

"Hai người ở đây làm gì chứ? Sao không biết ra ngoài ăn cơm? Nếu như anh ngủ đến mai mới tỉnh, thì hai người định nhịn luôn sao?"

Xe Chính Hiên nói:

"Đại ca, đây không phải là do bọn em không yên tâm để anh ở nhà sao!"

Thượng Quan Nam Trì cười nhạt:

"Có gì mà không yên tâm? Không lẽ hai người sợ anh tỉnh rồi sẽ đau thương tự sát sao?"

Thượng Quan Nam Trì nói xong liền nhìn Xa Chính Hiên và em gái mình. Thấy họ cúi đầu né tránh, anh liền biết mình đã nói trúng tim đen của hai người.

Thượng Quan Nam Trì trấn an:

"Yên tâm đi! Anh không yếu ớt như vậy. Đi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm."

Nói xong anh đứng lên chuẩn bị ra ngoài.

Bọn họ đến Hương Mãn Lâu - nơi đã nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã và học trưởng ăn cơm lần trước.

Vừa bước vào cửa, Thượng Quan Nam Trì đã tinh mắt nhận ra học trưởng Trần Chí Hào của Ôn Tiểu Nhã. Nhìn dáng vẻ kia của anh ta, hẳn là đã dùng cơm xong, đang muốn rời đi đây!

Thượng Quan Nam Trì trực tiếp đi qua hỏi:

"Xin hỏi anh có quen biết Ôn Tiểu Nhã không?"

Trần Chí Hào thấy Thượng Quan Nam Trì liền cảm thấy quen mắt, nhưng anh ta vẫn không nhớ ra đã gặp được ở đâu. Sau đó, anh ta thành thật trả lời:

"Biết chứ, xin hỏi anh là.?"

Lời nói còn chưa dứt, Thượng Quan Nam Trì đã vung nắm đấm qua.

Mà Trần Chí Hào cũng không phải người dễ chọc. Anh ta ngay tức khắc đã đáp trả lại một đấm.

Trần Chí Hào thầm ai oán trong lòng. Anh ta chỉ đi ăn bữa cơm mà thôi, sao bước ra cửa lại bị người ta lao lại đánh thế này

Hai người anh một đấm tôi một quyền đến hăng say. Trực tiếp dọa cho Thượng Quan Uyển Nhi và Xa Chính Hiên choáng váng.

Trong lòng Thượng Quan Nam Trì đã sớm tức giận. Lúc này lại gặp trúng người trong lòng của Ôn Tiểu Nhã, sao anh có thể bỏ qua được.

Trần Chí Hào cũng tức giận. Anh ta chỉ đi ăn cơm thôi cũng gặp một tên thần kinh. Trần Chí Hào không cam lòng yếu thế trước Thượng Quan Nam Trì, cho nên hai người đã đánh đến bất phân thắng bại, mà người xem chung quang họ cũng càng ngày càng nhiều lên.

Không biết là cô gái nào kinh ngạc thốt lên:

"Ôi trời! Kia không phải là doanh nhân trẻ đầy triển vọng của thành phố chúng ta sao? Anh ấy sao lại đánh nhau? Mà người còn lại là thiếu gia Trần gia đi? Sao họ lại có xung đột như vậy?"

Cô gái kia nói tiếp:

"Không lẽ hai người họ đánh nhau vì cô gái nào đó? Trời ơi! Cô gái nhà nào mà may mắn thế, gặp được hai người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền! Thật là làm người ta hâm mộ ghen tị mà."

Cô gái vừa dứt lời, rất nhiều người đã cầm di động quay Thượng Quan Nam Trì và Trần Chí Hạo. Nhìn tình cảnh đó, Thượng Quan Nam Trì lập tức dừng tay.

Trần Chí Hào thấy Thượng Quan Nam Trì dừng tay, anh ta cũng nhanh chóng hạ nắm đấm của mình xuống. Lúc này đây, hai người đàn ông trong mộng của mọi cô gái đều vô cùng chật vật.

Thượng Quan Nam Trì trực tiếp bỏ lại em gái và Xa Chính Hiên, một mình chạy lên lầu. Trần Chí Hào nhìn Thượng Quan Nam Trì với vẻ mặt không thể tin được. Bây giờ anh ta đã phát hiện được bệnh của Thượng Quan Nam Trì rồi. Hóa ra Thượng Quan Nam Trì bị bệnh tâm thần!

Xa Chính Hiên cùng Thượng Quan Uyển Nhi thấy Thượng Quan Nam Trì đã lên lầu, liền đi lên theo. Mới bước vào chỗ ngồi, người phục vụ đã cầm thực đơn chạy tới. Cô ấy lúc nãy cũng thấy Thượng Quan Nam Trì đánh nhau với Trần Chí Hào ở ngoài, vậy nên cô ấy rất sợ hãi:

"Thượng Quan tiên sinh muốn dùng loại đồ ăn nào ạ?"

Thượng Quan Nam Trì cầm thực đơn, dùng tay chỉ chỉ:

"Cái này, cái này, còn có cái này."

Sau đó anh đem thực đơn đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi chọn. Cuối cùng ba người họ chọn tổng cộng sáu món ăn. Trong lúc đợi đồ ăn lên, Thượng Quan Uyển Nhi thắc mắc:

"Anh, anh giải thích cho em chút đi. Ban nãy ở ngoài mới xảy ra chuyện gì thế?"

Thượng Quan Nam Trì đáp:

"Ban nãy nhìn thấy một người không vừa mắt. Cũng không có việc gì."

Thượng Quan Uyển Nhi sốt ruột:

"Đã đánh nhau rồi, vậy mà anh còn nói không có việc gì. Anh sao lại xúc động thế? Hơn nữa anh quen biết người kia à?"

Thượng Quan Nam Trì tùy ý đáp:

"Anh không quen biết, nhưng Ôn Tiểu Nhã biết."

Thượng Quan Uyển Nhi đau đầu nói:

"Anh, chẳng lẽ chỉ cần là người quen của chị dâu, anh đều đánh người ta sao?"

Xa Chính Hiên giải đáp cho Thượng Quan Uyển Nhi: "Uyển Nhi, em không thấy sao? Nhất định là người đàn ông kia có quan hệ với Ôn Tiểu Nhã. Bằng không, sao lão đại có thể xúc động như vậy."

Thượng Quan Uyển Nhi liền hiểu ra, anh cô đây là đang ghen. Sau đó Thượng Quan Uyển Nhi tủm tỉm nói:

"Anh, chú ý đến bọn họ làm gì. Cho dù trong công ty xảy ra chuyện anh cũng không xúc động như vậy đâu. Lần này chạm phải chuyện của chị dâu, anh liền thiếu kiên nhẫn nha!"

Xa Chính Hiên ở bên hát đệm:

"Vậy chỉ có thể là do lão đại thật sự thích Ôn Tiểu Nhã."

Đôi mắt Thượng Quan Nam Trì hung hăng trừng Xa Chính Hiên:

"Ôn Tiểu Nhã là cho cậu gọi sao? Cậu phải gọi là chị dâu!"

Xa Chính Hiên oán giận:

"Ôi trời! Lão đại à, rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì thế? Em bị anh làm cho ngu luôn rồi. Anh một bên tức giận với Ôn Tiểu Nhã, ôi ôi, là chị dâu, một bên lại che chở cô ấy. Thế rốt cuộc anh muốn làm gì đây?"

"Tôi muốn làm gì còn cần cậu lo sao?"

Thượng Quan Nam Trì lạnh lùng nói. Xa Chính Hiên liền phải đầu hàng:

"Được, không cần em quản. Bây giờ em mặc kệ, chúng ta ngồi đợi ăn cơm."

Xa Chính Hiên nói xong liền ngừng. Một chút sau, anh chàng không nhịn được, bảo:

"Chẳng qua em còn phải nhắc nhở anh một chuyện. Vừa rồi anh ở dưới đánh nhau đã bị nhiều người quay chụp. Khẳng định ngày mai anh liền lên tin tức đi. Đến lúc đó truyền hình, trên mạng nhất định chỗ nào cũng có hình ảnh soái khí kia của anh."

Nghe được Xa Chính Hiên nhắc, Thượng Quan Nam Trì mới nhớ mình cần gọi điện cho Tiểu Lý.

Tiểu Lý nhìn thấy tổng tài gọi điện tới, liền dùng tốc độ ánh sáng trả lời điện thoại:

"Vâng tổng tài, có chuyện gì sao?"

Thượng Quan Nam Trì nói:

"Cậu lập tức thông báo cho đài truyền hình và những trang tin tức kia không được đăng chuyện tối nay của tôi. Nếu ngày mai tôi nhìn thấy tin tức đó, tôi sẽ cho họ không cần làm việc tiếp."

Nói xong cũng không đợi Tiểu Lý hỏi gì liền lập tức tắt máy.

Tiểu Lý bên kia lại cảm thấy mệnh bản thân thật khổ, ông chủ cậu chả bao giờ thông cảm cho cậu.

Lúc Thượng Quan Nam Trì kết thúc điện thoại, người phục vụ cũng đem đồ ăn lên. Ba người họ vì đã nhịn đói lâu, nên thấy đồ ăn lên cũng không còn tâm tình nói chuyện.

Đột nhiên, di động của Thượng Quan Uyển Nhi vang lên. Cô nàng quay ra nhìn, vừa thấy là bà nội gọi tới, Thượng Quan Uyển Nhi liền nhanh chóng trả lời:

"Bà nội, cháu mới đi một buổi trưa mà bà đã nhớ cháu à?"

Thượng Quan Uyển Nhi dùng giọng làm nũng hỏi.

"Bà không phải vì nhớ cháu, bà là muốn hỏi chuyện của anh trai cháu và Tiểu Nhã là thế nào? Ngoài ra, anh trai cháu bây giờ đang ở đâu?"

Bà nội ngay lập tức bắt Thượng Quan Uyển Nhi khai báo.

Thượng Quan Uyển Nhi nũng nịu nói:

"Bà nội, người bất công quá đi. Bà cứ yên tâm, anh và chị dâu thật sự không có việc gì đâu!"

Bà nội tức giận:

"Cháu cho rằng bà nội già rồi không biết sao? Nam nhi hiện tại chính là giận dỗi Tiểu Nhã."

Thượng Quan Uyển Nhi trầm trồ:

"Bà nội, bà cũng thật lợi hại! Chẳng qua bà đừng lo, cháu nhất định sẽ khuyên hai người bọn họ thật tốt."

Bà nội nghe Thượng Quan Uyển Nhi nói như vậy, liền cao hứng:

"Nhất định là do Nam nhi bắt nạt con bé. Tiểu Nhã là cô gái rất tốt! Mặc dù bà ở cùng con bé không lâu, nhưng bà nhìn ra con bé là một đứa nhỏ thành thật. Cháu khuyên anh trai cháu nên đối tốt với người khác, đừng cả ngày bắt nạt người ta."

Thượng Quan Uyển Nhi trả lời:

"Vâng, bà nội. Cháu đã nhớ rồi ạ." Nói xong cô nàng còn cúi chào bà nội một cái.

__

Editor: Trịnh Tô Nguyệt

Cập nhật 9.6.2021 tại dembuon

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play