Hôm nay Ôn Tiểu Nhã vẫn còn chưa đến cửa tiệm. Lan Lan vừa thấy Ôn Tiểu Nhã đã chạy nhanh đuổi theo: "Tiểu Nhã, đêm qua tớ mới gặp được Trần học trưởng đấy, anh ấy nói lần trước không mời được bọn mình ăn cơm, nên hôm nay muốn mời lại coi như là đền bù cho chúng ta."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Được thôi! Trần học trưởng cũng thật là khách sáo quá mà. Cũng may là từ khi đổi ông chủ đến giờ, buổi tối mình đều không cần tăng ca, cho nên thời gian đi ăn buổi tối cũng có."

Một ngày trôi qua rất nhanh, thời gian tan tầm, Ôn Tiểu Nhã cùng Lan Lan vừa đi tới cửa liền nhìn thấy một soái ca có chút quen mặt đang đứng ở cửa chờ các cô. Lan Lan kéo Ôn Tiểu Nhã qua, có chút không thể tin được nhìn nhìn soái ca trước mặt mình.

Sau đó liền ngượng ngùng chào: "Trần học trưởng." Trần Chí Hào nói: "Tiểu Nhã đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà nhìn em vẫn không thay đổi nhiều ha, đi, lên xe chúng ta đi ăn cơm thôi."

Trong chốc lát xe liền dừng lại trước một nhà hàng tên là Hương Mãn Lâu. Trần Chí Hào dẫn theo hai người cùng đi vào. Ôn Tiểu Nhã cùng Lan Lan nhìn xung quanh toàn thấy người là người, hầu như là hai ba người ngồi chung một bàn, bọn họ tìm đến một cái bàn trống mà ngồi xuống.

Trần Chí Hào đưa thực đơn cho hai người bọn họ. Khi hai người nhìn thấy số tiền trên đấy. Ôn Tiểu Nhã nhịn không được nói: "Học trưởng nơi này cũng quá mắc rồi, hay là chúng ta đến chỗ khác ăn được không"

Trần Chí Hào nói: "Không có việc gì, nơi này là nơi anh tự mình chọn để mời các em mà." Sau đó liền trực tiếp kêu người phục vụ tới thuần thục gọi sáu món ra.

Trong lúc chờ đợi thức ăn, Trần Chí Hào nói: "Đồ ăn nơi này rất ngon, cho nên mỗi ngày đều có rất nhiều người tới, chúng ta đang ngồi ở lầu một này cũng chỉ coi như là khách bình thường thôi. Bên trên còn có lầu hai, lầu ba đều là phòng riêng, chỉ có khách quý hoặc người tài mới được dùng. Hầu hết bọn họ tới đây để mời khách ăn cơm và bàn chuyện làm ăn."

Sau khi Trần Chí Hào giới thiệu xong thì đồ ăn cũng vừa đúng lúc được đưa lên. Trần Chí Hào nói: "Bắt đầu ăn đi!"

Chỉ trong chốc lát ba người liền ăn sạch một bàn 6 món đó, Lan Lan ăn đến mức no căng, cô nói: "Mình đi rửa tay cái đã, hai người cứ trò chuyện trước đi."

Sau khi Lan Lan vừa đi, Trần Chí Hào cùng Ôn Tiểu Nhã nói chuyện một lúc rồi lái sang chuyện thư tình lúc nào không hay. Ôn Tiểu Nhã ngượng ngùng nói: "Học trưởng, hồi đó em cũng trẻ trâu ghê ha, ngẫm lại vẫn thấy ngượng ghê."

Bọn họ nói chuyện vui vẻ như vậy, căn bản không chú ý tới có người gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm. Người kia chính là Thượng Quan Nam Trì cùng trợ lý của hắn Tiểu Lý. Tiểu Lý thấy ánh mắt muốn giết người của tổng tài nhà mình.

Anh ta liền nhanh chóng nói: "Tổng tài, để tôi qua đó gọi cô Ôn cho!" Không đợi Thượng Quan Nam Trì nói gì. Tiểu Lý tự hiểu ý của anh mà tự giác nhanh chóng đi qua đấy.

"Cô Ôn, cô cũng ăn cơm ở chỗ này sao?" Ôn Tiểu Nhã sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu. "Anh cũng ăn cơm ở chỗ này à?"

Tiểu Lý nói: "Tôi cùng tổng tài đến đây để tiếp khách, bây giờ về đây, có muốn về chung với chúng tôi không?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Hai người về trước đi! Dù sao chúng ta không cùng đường."

Sau đó Tiểu Lý kề sát vào Ôn Tiểu Nhã nói: "Cô Ôn, tổng tài đang chờ cô ở ngoài kia đấy, Nếu có còn tiếp tục ngồi với người đàn ông này. Thì tai ương sau này cả hai người cùng gánh, không phải chỉ mình cô chịu trận đâu."

Ôn Tiểu Nhã nghe thấy Tiểu Lý nói, quay đầu nhìn nhìn, kết quả thật sự nhìn đến Thượng Quan Nam Trì đen mặt nhìn về phía bọn họ. Liền sợ hãi mà đứng lên sau đó nói với Trần Chí Hào: "Cảm ơn học trưởng về bữa tối nay, đêm nay em ăn no lắm. Giờ em có việc đi trước tí nữa phiền anh đưa Lan Lan về hộ em. Chúng ta có thời gian thì gặp lại sau nhé."

Trần Chí Hào cũng là một người phong độ nhẹ nhàng. Sau đó nói: " được sau này cần hỗ trợ cái gì có thể gọi cho anh, nếu giúp được anh sẽ giúp."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Tốt tốt, em đi trước đây." Trần Chí Hào gật gật đầu.

Thượng Quan Nam Trì sau khi nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã đứng dậy, liền đi đến ghế lái chờ, khi Ôn Tiểu Nhã vừa ra ngoài, Thượng Quan Nam Trì liền nói: "Lên xe."

Tiểu Lý thức thời nói: "Tổng tài, tôi tự mình gọi xe về nhà là được, hai người đi trước đi." Thượng Quan Nam Trì không nói chuyện, khởi động xe, lại nhanh như bay Tiểu Lý lắc đầu lầm bầm lầu bầu nói: "Cô Ôn, chúc cô May Mắn."

Tiệm cơm, Lan Lan đi ra không thấy Ôn Tiểu Nhã, liền hỏi: "Học trưởng, Tiểu Nhã đâu rồi?" Trần Chí Hào nói: " Cô ấy về rồi. Hồi nãy có một nam trợ lý tới đưa cô ấy đi. Lan Lan, Tiểu Nhã có bạn trai rồi sao?"

"Không có nha! cô ấy ngày đều ở bên cạnh em mà nếu cô ấy yêu đương em phải là người biết đầu tiên chứ!"

Trần Chí Hào nói: "Không có gì, anh chỉ quan tâm cô ấy một chút mà thôi, để anh đưa em về" Lan Lan nói "Vậy cảm ơn học trưởng." Sau đó bọn họ lên xe về nhà, đến cửa nhà Lan Lan, Lan Lan lại lần nữa cảm ơn Trần Chí Hào đã đưa cô ấy trở về. Trần Chí Hào nói: "Không cần khách khí, sau đó đi mất."

Lan Lan nhanh chóng móc điện thoại di động ra gọi điện cho Ôn Tiểu Nhã. Ôn Tiểu Nhã vừa nhận Lan Lan liền mở miệng nói: "Ôn Tiểu Nhã, Sao cậu lại về! Lại còn đi không nói tiếng nào nữa chứ tớ nghe học trưởng nói là bạn trai cậu đưa về. Cậu có bạn trai bao giờ thế?"

Lúc này Ôn Tiểu Nhã vẫn còn đang trên xe của Thượng Quan Nam Trì cho nên chỉ có thể nói: "Không có việc gì không có việc gì. Hiện tại mình đang có việc bận ngày mai gặp mặt nói sau nha" sau đó liền cúp.

Lan Lan tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng là chỉ cần Ôn Tiểu Nhã không có chuyện gì là được. Hai người chính là tỷ muội tốt mà.

Bên kia, Thượng Quan Nam Trì dừng xe ở ven đường, cũng không xuống xe. Hai người cứ ngồi yên ở trong xe như vậy, không ai nói chuyện gì với nhau. Thời gian năm phút mười phút...... sắp tới một tiếng rồi Thượng Quan Nam Trì cũng không nói lời nào, cũng không đi.

Ôn Tiểu Nhã nhỏ giọng hỏi: "Cái kia, Anh dừng xe ở đây làm gì vậy nếu anh muốn tận hưởng thiên nhiên trong lành ở đây. Thì anh đi mà ngồi một mình ấy. Em muốn về nhà."

Chính là cửa xe đã bị khóa lại, cô căn bản là mở không được. Ôn Tiểu Nhã lại nói: "Thượng Quan Nam Trì, anh muốn cái gì thì nói luôn đi chứ!"

Thượng Quan Nam Trì im lặng một lúc rồi nói nói: "Ôn Tiểu Nhã, anh nhớ rõ mình đã từng nói với em không nên quá thân cận với thằng đàn ông khác. Còn có, không phải việc quan trọng thì không được ăn cơm với đàn ông, em cũng đã đáp ứng. Vậy sao hôm nay vẫn ăn cơm với thằng đó? Em thiếu một bữa cơm đấy sao? Anh đưa thẻ cho em chính là muốn em cứ tự ý dùng nhưng em lại cất đi. Còn thằng khác tùy tiện mời em ăn cơm thì em lại rất vui lòng. Em biết bộ dáng khi em nói chuyện với thằng đấy rất tiện hay không? Cứ như mấy con hát trong thanh lâu vậy".

Ôn Tiểu Nhã không nghĩ tới Thượng Quan Nam Trì chỉ vì cô ăn cơm với học trưởng mà so cô với gái thanh lâu. Lại nói học trưởng đã từng, nói anh ấy chỉ xem cô là em gái, hôm nay mời cô ăn cơm chỉ là muốn cho cô đáp án về bức thư tình trong quá khứ, anh ấy vẫn luôn nhớ rõ là mình vẫn luôn thiếu Ôn Tiểu Nhã một lời giải thích. Cho nên hôm nay mới mời Ôn Tiểu Nhã ăn cơm. Học trưởng nói, gu của anh ấy chính là những nữ sinh như Lan Lan.

Ôn Tiểu Nhã tuy rằng biết chính mình không phải cô gái trong lòng học trưởng nhưng cô vẫn vui mừng thay Lan Lan. Hơn nữa bây giờ cô đã có người mình thích rồi, đó chính là Thượng Quan NamTrì. Nhưng cô thật sự không nghĩ tới Thượng Quan Nam Trì sẽ nghĩ mình như thế.

_____

Editor: Hehee

Beta: Nắng Bên Đồi

Cập nhật 7.6.2021 tại dembuon

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play