"Thân thể của kẻ đó giống như đao thương bất nhập vậy..."

************

"Nam Côn Luân...nếu ta có thể sống sót, ta nhất định xé nát cái miệng quạ đen của ngươi..."

Phó Vân Mặc vừa mới nói xong, một tên hắc y nhân từ bên ngoài cửa sổ xông qua ầm một tiếng, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc lập tức ăn ý mà chắn ở trước mặt Hạ Lân, vũ khí trong tay che ở trước người, đề phòng mà nhìn tên hắc y nhân ở trước mắt.

Kẻ thần bí lần này cũng không nói nhiều, chưởng lực ở trong tay đánh thẳng trực tiếp về phía Nam Côn Luân, Nam Côn Luân dùng Tu La chống đỡ, vận khởi nội lực ngưng tụ ở mũi kiếm, dự định cùng kẻ thần bí cứng đối cứng, nhưng lại vào lúc này kẻ thần bí lách người, né tránh mũi kiếm của Nam Côn Luân, thân pháp quỷ dị, kiếm khí của Nam Côn Luân hướng về khoảng trống không, mà một chưởng của kẻ thần bí hóa thành quyền pháp, là hướng về phía Phó Vân Mặc.

Lại là kế nghe binh!

Phó Vân Mặc không dám đỡ đòn, nhưng lại không thể rời khỏi người Hạ Lân, một khi rờ I đi, hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm, manh mối quan trọng như vậy sẽ không còn nữa.

Ngay tại thời khắc chớp nhoáng, Phó Vân Mặc cử động nhanh nhẹn, nâng chân lên hướng phía hông của kẻ thần bí, khoảng cách này nhất định sẽ bị đá trúng, mà hắc y nhân chắc chắn sẽ chống đỡ, nếu như Nam Côn Luân có thể kịp thời nắm bắt cơ hội, nói không chừng có thể dựa vào lỗ hổng này mà phản kích.

Qu ả nhiên, ngay vào lúc Phó Vân Mặc thực hiện ám chiêu này, kẻ thần bí lập tức duỗi chân ngăn trở phản kích của Phó Vân Mặc, nhưng liền tạo ra một lỗ hổng như vậy, Nam Côn Luân xoay người một kiếm đâm xẹt tới, hắc y nhân kia không kịp tránh né, ngực lại bị Nam Côn Luân ở chính diện đâm bị thương, mà chân của Phó Vân Mặc chịu đau đớn, sức lực ở chân của kẻ thần bí quá lớn, nếu không phải Phó Vân Mặc dùng nội lực hộ thể, sợ là một chân này của bản thân sẽ bị phế đi rồi.

Thân thể Phó Vân Mặc có độ dẻo dai rất tốt, nương theo lực đạo ở chân của kẻ thần bí, cúi người xuống, Vân Trung Tiên trong tay đâm lên, nhưng mà kiếm chỉ vào được nửa tấc, cuối cùng lại không có cách này tiến thêm được, giống như bị cục đá cản trở...

Cái này...Chuyện gì thế này?"

Kẻ thần bí tựa hồ đối với miệng vết thương không để tâm đến, cách Phó Vân Mặc rất gần, đang muốn một quyền đánh lên, cũng may Phó Vân Mặc lập tức rút ra Vân Trung Tiên hóa thành dạng xòe ô, đỡ lấy đòn này, nhưng bị sức mạnh quyền pháp của hắn đánh lùi ra vài bước.

"Binh khí trong tay các ngươi thật khó lường, vậy mà có thể đả thương đến da thịt của ta."

Kẻ thần bí sờ sờ miệng vết thương ở trên người, sau đó dùng đầu ngón tay chấm một chút máu, thần sắc khinh thường trong ánh mắt lại càng khinh thường hơn.

Phó Vân Mặc nhìn thoáng qua Nam Côn Luân, trong lòng đều sợ hãi, thần binh lợi khí trong tay bọn họ chính là được Linh Lung sơn trang chế tạo nên, lại cũng chỉ có thể tổn thương đến da thịt của kẻ thần bí, lại không thể tạo thành thương tổn thật sự...

"Chịu chết đi!"

Kẻ thần bí khẽ quát một tiếng, Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác áp bách trên người hắn truyền tới, trong lòng cả kinh, nhanh chóng vận khởi [Phong Vân quyết] muốn ngăn cản một kích khủng bố này sắp xảy ra.

Kẻ thần bí cũng không hề dùng đa dạng các chiêu thức, trực tiếp dùng song quyền đánh tới, như song long xuất hải, nội lực giống như sóng nước thủy triều ập tới trước mặt, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đón đỡ chiêu của hắn, quyền còn chưa đánh tới, thì sức mạnh của nội lực đã đến trước, trở thành một trận so đấu nội lực, nếu như ai thua, e là phải bị thương rất nặng.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, chỉ thấy Thoát Cốt kiếm ở trong tay Dạ Khê Hàn bay tới, góc độ chuẩn xác, tốc độ cực nhanh, thẳng tắp quấn vào tay kẻ thần bí, kẻ thần bí trong lòng cả kinh, sự chú ý có chút phân tâm, lại bị Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân bức lui một bước, Thoát Cốt kiếm trong tay Dạ Khê Hàn kéo lấy, vốn dĩ có thể phế bỏ tay hắn, nhưng mà Thoát Cốt kiếm ngoại trừ đâm vào da thịt của hắn, lại không có cách nào làm thương tổn được hắn.

Dạ Khê Hàn nhíu mày, nhìn Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân toát mồ hôi lạnh, cảm thấy bọn họ đã sắp đến giới hạn, Thoát Cốt kiếm trong tay ra sức kéo đi, thế là tay của kẻ thần bí bị tách ra một chút, chút sơ hở này, lại bị Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân dùng nội lực đẩy ngược lại, cho dù bản thân có nội lực hộ thể, cũng thực sự bị một chưởng này đánh nội thương.

Mà gian phòng bởi vì trận chiến nội lực này mà chấn động trở thành một mảnh hỗn loạn, làm rất nhiều khách nhân trong quán trọ thức giận, chỉ là Chưởng quầy không dám đi lên, dù sao hắn cũng biết được những người này đều là người trong võ lâm, nếu cứ vô tội vạ mà đi lên, mạng của bản thân không phải bảo trụ được sao?

Dạ Khê Hàn thu hồi Thoát Cốt kiếm, thời điểm đang muốn tấn công tiếp, thì kẻ thần bí kia nhíu mày, thoát ra ngoài cửa sổ, Dạ Khê Hàn muốn đuổi theo, nhưng mà lúc đi tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, lại không nhìn thấy một chút bóng dáng của kẻ đó.

Khinh công thế này...thật sự quá lợi hại...

"Ai da!"

Phó Vân Mặc kêu đau một tiếng, làm Dạ Khê Hàn phục hồi tinh thần lại, lập tức đi đến bên người của Phó Vân Mặc, nói: "Làm sao vậy?"

Phó Vân Mặc che lại chân của mình, vừa rồi bị đá một cước kia, tuy rằng không có bị gãy xương, nhưng vẫn bị ăn đau, đem ống quần kéo lên, mới phát hiện đã máu đã tụ thành một mảng.

"Oa, hắc y nhân kia cũng thật tàn nhẫn quá a!"

Nam Côn Luân nói xong, Phó Vân Mặc quay đầu nhìn về phía Nam Côn Luân, nặng nề giơ cánh tay ra đập vào cái miệng của Nam Côn Luân.

"Nam Côn Luân, cái miệng quạ đen của ngươi, nín luôn đi!"

Nam Côn Luân sờ cái miệng bị đánh đau, nét mặt ủy khuất nhìn Phó Vân Mặc, không nói chuyện nữa, hơn nữa Dạ Khê Hàn còn ở đây, hắn cũng không dám nói gì thêm.

Dạ Khê Hàn nhìn vết máu bị tụ ở bắp chân của Phó Vân Mặc, mày nhíu chặt lại, ngược lại Phó Vân Mặc lại không sao mà nói một câu: "Cũng may có nội lực hộ thể, nếu không khẳng định là bị đá chết rồi."

Phó Vân Mặc quay đầu nhìn Hạ Lân, thấy hắn vẫn giống như một người không có chuyện gì cả...

"Đúng rồi nữ ma đầu, chỗ Tào tiền bối thế nào rồi?"

Phó Vân Mặc nắm tay Dạ Khê Hàn, có vài phần khẩn trương, mà ánh mắt của Dạ Khê Hàn chỉ có lạnh thêm, nói: "Hẳn là không sao rồi."

Phó Vân Mặc còn chưa phát giác ánh mắt trở nên lạnh băng của Dạ Khê Hàn, liền nói: "Hay là ta và ngươi đi xem thử đi, Nam Côn Luân, ngươi ở lại."

Phó Vân Mặc nói xong, Dạ Khê Hàn liền nói: "Ngươi cũng ở lại, bị thương thì đừng chạy loạn."

Dạ Khê Hàn kỳ thật cảm thấy tức giận vì bản thân Phó Vân Mặc đang bị thương còn suy nghĩ cho người khác, cũng không suy nghĩ cho bản thân, nhưng lời trách móc lại không nói nên lời, dù sao xuất phát của nàng ấy cũng là có ý tốt.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà."

Dạ Khê Hàn nhất quyết cự tuyệt, liền cầm theo Thoát Cốt kiếm rời đi.

Phó Vân Mặc thở dài...

Nhưng mà...ta muốn bên cạnh ngươi a...

"Tiểu Mặc tỷ, vừa rồi tỷ có cảm giác được không?"

Tiếng của Nam Côn Luân làm Phó Vân Mặc thu hồi lại suy nghĩ, vốn đang tức giận cái miệng quạ của Nam Côn Luân, nhưng thấy bộ dạng thần sắc đều nghiêm túc của hắn, thì không so đo nữa.

"Ngươi nói thứ nào?"

"Thân thể của kẻ đó giống như đao thương bất nhập vậy..."

"Ừ...Vân Trung Tiên của ta cũng chỉ có thể đâm vào nửa tấc...hơn nữa hắn hình như không sợ độc..."

Phó Vân Mặc biết Tu La kiếm của Nam Côn Luân có kịch độc, nếu miễn cưỡng vận khởi nội lực cường đại như vậy, sợ là độc kia sẽ nhanh chóng lan tỏa hết toàn thân, nhưng mà kẻ đó...hình như không chịu ảnh hưởng của kịch độc.

"Nếu hắn thật sự là người luyện cổ, ta nghĩ, hắn không sợ độc là điều rất bình thường."

Phó Vân Mặc lại lặp lại một câu, người này thật sự đáng sợ...võ công trên người nhiều như vậy, lại đao thương bất nhập, còn không sợ độc...tên này là người sao?

Chờ khi tất cả mọi người trở về, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc liền đem quá trình đánh nhau với tên hắc y nhân kể hết cho mọi người nghe.

"Tỷ nói hắn đao thương bất nhập?"

Viên Uyên hỏi, làm cho nàng hình như nhớ tới một loại võ học đã thất truyền từ lâu.

"Ta có thể làm chứng, Thoát Cốt kiếm của ta, vậy mà không thể chặt tay hắn."

Lời của Dạ Khê Hàn vừa nói ra, trong lòng Viên Uyên vẫn cứ sợ hãi, nàng không quên được Thoát Cốt kiếm của Dạ Khê Hàn làm thế nào mà dứt khoát chặt đứt đầu của hắc y nhân kia, có thể thấy được sự lợi hại của Thoát Cốt kiếm, nhưng mà Thoát Cốt kiếm cũng không có cách nào chặt đứt tay của kẻ thần bí.

"Ta nghe nói có một loại võ học gọi là [Kim Chung Tráo]."

Viên Uyên dừng một chút, rồi nói tiếp: "Đây là một loại võ công khổ luyện, thuở ban đầu vào một trăm năm trước xuất hiện ở Ninh An tự và Thiên Bình tự, sau đó lại thất truyền, mười năm qua đều không có ai gặp lại loại võ học này, nghe nói [Kim Chung Tráo] sau khi luyện thành, có tể cản trở được một số công kích bên ngoài, đó chính là cái gọi là đao thương bất nhập."

"Ngay cả [Kim Chung Trao cũng biết..."

Phó Vân Mặc nhớ tới...[Kim Chung Tráo] này không phải là đại thần công đứng nhất của Thiếu Lâm tự sao? Vậy mà tác giả của [Phong Vân Biến] này cư nhiên còn mang [Kim Chung Tráo] viết vào nữa sao?

Lại còn đem kẻ này viết đến không chỗ nào chê được nữa, là muốn giết chết vai chính sao?!

"Thủ hạ của ta, từng nghe nói ra, kẻ thần bí này từng đi về hướng phía nam."

Dạ Khê Hàn mở miệng nói, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Chắc là vốn định trở về, lại hiện ra Hạ Lân bị bắt, liền quay trở lại, nhưng mà phía Nam, là chỗ của Ninh An tự và Thiên Bình tự, chỉ là..."

Lời nói của Dạ Khê Hàn trầm xuống, mày chau lại, nói: "Chưởng môn của Thần Nhận phái – Sở Hành mỗi năm vào lúc này đều sẽ đi đến Thiên Bình tự và Ninh An tự để bái phỏng, ở lại ít nhất một tháng, nói vậy, hắn hiện giờ cũng ở phía Nam."

Giáo đồ Dạ Nguyệt thần giáo của Dạ Khê Hàn đông đảo, tất nhiên ít nhiều có thể thám thính được động thái ở trên giang hồ, mà khoảng thời gian này Sở Hành đi đến phía Nam, không biết có liên quan đến chuyện này không.

"Vậy xem ra, chúng ta bất luận thế nào cũng phải đi đến phía Nam một chuyến."

Nam Côn Luân nói, chân tướng tựa như đang dần nổi lên mặt nước, mà Phó Vân Mặc lúc này lại mở miệng: "Vậy Nhạc Văn Quân của Nguyệt Lạc sơn trang đâu? Hiện tại đang làm gì?"

Nếu bọn họ đã điều tra ra nhiều môn phái, dĩ nhiên không thể bỏ sót sơn trang ngụy quân tử kia.

"Dạo gần đây bọn họ quả thực rất yên ắng, nhưng mà..."

Sắc mặt lạnh lùng của Dạ Khê Hàn có chút không tốt, thậm chí còn liếc mắt nhìn Phó Vân Mặc một cái, không nói gì thêm nữa, Phó Vân Mặc âm thầm cảm thấy câu "nhưng mà" này có liên quan đến bản thân, lập tức không hỏi tiếp nữa, ở đây điều là người có nhãn lực, tất nhiên không dám hỏi nhiều.

"Mọi người đều mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi!"

Phó Vân Mặc để mọi người trở về trước, Ninh Viễn Hành vẫn ở lại phòng trong chừng Hạ Lân như cũ, mà những người khác đều trở về phòng của họ.

"Vừa rồi chưa nói xong, ngươi muốn nói cái gì?"

Phó Vân Mặc vừa trở lại phòng, liền ngồi xuống hỏi, mà Dạ Khê Hàn nhíu mày, cũng ngồi xuống theo, nói: "Người của Nguyệt Lạc sơn trang gần đây rất yên ắng, bởi vì bọn họ đang âm thầm làm một chuyện."

Dạ Khê Hàn ở Nguyệt Lạc sơn trang có ám vệ, ngẫu nhiên có thể biết được một ít tin tức ở bên trọng.

"Chuyện gì?"

"Nghe nói nhi tử của Nhạc Văn Quân là Nhạc Lâu Phong, hình như đang tính toán đi đến Thiên Duyên phái cầu hôn."

Vừa nghe đến đây, Phó Vân Mặc lập tức nhăn mày lại, nói: "Tên nhi tử cụt một tay của hắn còn muốn là Dương Quá đến Thiên Duyên phái cầu hôn Mạc cô cô sao? Ta thấy não của hắn bị cho ăn rồi!"

Phó Vân Mặc có chút tức giận, sao với lúc trước còn tức giận hơn, hận không thể ngay bây giờ đi nói cho Thu Hồng Y biết để nàng ta giết chết Nhạc Lâu Phong.

"Ta thấy ngươi còn rất khẩn trương..."

Trên gương mặt lạnh lùng của Dạ Khê Hàn mang theo một ý cười âm lãnh, sự lạnh lẽo từ trong mắt bắn ra, ngay cả ngữ khí cũng làm cho người ta phát lạnh, chỉ tiếc là Phó Vân Mặc còn chưa kịp phát giác ra.

"Sao không chứ, Mạc chưởng môn chỉ có thể là của Thu Hồng Y..."

Phó Vân Mặc còn chưa nói xong, bỗng nhiên bịt chặt miệng lại, sau đó đảo mắt nhìn về phía Dạ Khê Hàn, chỉ thấy ánh mắt vốn lạnh lùng của nàng ấy bỗng nhiên trở nên có chút kinh ngạc...

--------------Hết chương 82---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play