"Một năm này ta đã suy nghĩ rất nhiều...Ta đối với Hạ Lân....là tình thân không thể dứt bỏ được...mà ngươi, lại là tình yêu."

************

Dạ Khê Hàn trước sau không buông mình ra, Phó Vân Mặc cũng không còn đẩy nàng ấy ra nữa, ngay lúc hai người cứ giằng co thế này, bỗng nhiên con ngựa hắt xì một cái, thở phì phì cái mũi, hau người đều khôi phục tinh thần lại, lần lượt rời khỏi cái ôm của nhau.

"Ngươi muốn nói cái gì, nói xong, thì ta đi luôn."

Phó Vân Mặc không muốn nhìn Dạ Khê Hàn, cũng không muốn nhìn ánh mắt của Dạ Khê Hàn, sợ nó sẽ làm bản thân lại đau lòng thêm lần nữa.

"Ngồi xuống trước đi."

Dạ Khê Hàn nói một câu, liền ngồi xuống, mà Phó Vân Mặc thấy thế, cũng chỉ có thể ngồi xuống, hai người vây quanh ánh lửa, đem gương mặt vốn dĩ tái nhợt của các nàng chiếu rọi lên như một ngọn lửa nhỏ.

"Ngươi nói rất đúng..."

Sau khi hai người ngồi xuống, đầu tiên là Dạ Khê Hàn thở dài, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

"Ta quả thực không buông bỏ được hắn, rồi cũng không muốn đánh mất ngươi..."

Phó Vân Mặc vừa nghe, tâm tình bỗng nhiên lạnh xuống, nhưng nhìn thấy đôi mắt thất thần kia của Dạ Khê Hàn, rồi lại nhẫn nhịn tiếp.

"Ta là nữ nhi được Hạ gia nhận nuôi, ta và hắn là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, hắn đối với ta rất tốt, đến nay ta vẫn cảm thấy như thế, thế giới này ngoại trừ phụ mẫu ra, người đối với ta tốt nhất, chính là hắn."

Dạ Khê Hàn nói xong, Phó Vân Mặc nhíu mày, trong lòng khó chịu, nhưng thấy trong mắt Dạ Khê Hàn ẩn ẩn tầng nước mắt, rồi lại không đành lòng, loại cảm xúc phức tạp trong lòng quay cuồng, làm nàng không ngừng giãy giụa.

"Lúc ấy mọi người đều cho rằng chúng ta là đôi thần tiên quyến lữ, mà ta cũng cho rằng bản thân sẽ gả cho hắn....nhưng mà sau đó..."

Dạ Khê Hàn nói tới đây, thì ngừng lại, không có nói tiêp,s Phó Vân Mặc lại đọc ra được sự khủng hoảng trong ánh mắt của nàng ấy, nàng biết trong đầu Dạ Khê Hàn đều chứa không ít ký ức không tốt.

"Về sau hắn chết đi, phụ mẫu cũng chết, thế giới của ta trở thành sụp đổ, vì báo thù, ta biến thành một người khác, mà ta cũng dần dần quen thuộc với bộ dạng hiện tại của bản thân."

Lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn độc ác, thay đổi thất thường, chính là lý giải của Dạ Khê Hàn đối với bản thân, cũng là lý giải của thế nhân đối với Dạ Khê Hàn, mà cũng chỉ có bản thân nàng mới biết, ở tận sâu trong nội tâm của nàng vẫn còn ẩn giấu một chỗ ôn nhu, chỉ cho phép một người tiến vào bên trong.

Mà người đó, chính là ở trước mặt nàng...

"Cho đến khi ta gặp được ngươi, ta tựa như lại cảm nhận được bản thân được sống lại lần nữa...không còn là bộ dạng hở ra là quát tháo đấu đá..."

Dạ Khê Hàn cúi đầu, tựa hồ có chút mệt, đây cũng là lần đầu tiên Phó Vân Mặc thấy bộ dáng mệt mỏi của Dạ Khê Hàn.

"Ở trên người của ngươi, ta cảm nhận được rất nhiều lần đầu tiên...Lần đầu tiên động tâm, lần đầu tiên ghen tuông, lần đầu tiên vì một người mà mất đi khống chế, lần đầu tiên vì một người mà tức giận....Vẫn còn rất rất nhiều lần đầu tiên khác..."

Dạ Khê Hàn nói một các bình đạm, nhưng tâm tình Phó Vân Mặc vốn dĩ đang phức tạp, nghe thấy nửa câu sau, trái tim liền đập thình thịch, mặt tựa hồ bị ngọn lửa trại trước mắt thêu đốt lên.

"Một năm này ta đã suy nghĩ rất nhiều...Ta đối với Hạ Lân....là tình thân không thể dứt bỏ được...mà ngươi, lại là tình yêu."

Dạ Khê Hàn nói xong, toàn thân Phó Vân Mặc bỗng trở nên tê dại, nàng ngơ ngẩn nhìn Dạ Khê Hàn, chỉ thấy nàng ấy dành một ánh mắt cho mình, nét thâm tình kia, làm nàng bị hãm sâu vào trong đó.

"...Nữ ma đầu..."

Phó Vân Mặc gọi Dạ Khê Hàn một tiếng, ngừng lại một lúc lâu, rồi nói tiếp: "Ngươi...không cần luyện [Cuồng thần quyết] kia nữa, được không?"

Phó Vân Mặc từng chứng kiến tình huống Dạ Khê Hàn bị nội lực phản hệ, loại tình huống này giống như người bị trọng thương đang hấp hối, cả người lạnh băng, nội tức hỗn loạn, chỉ cần hơi vô ý, thì chính là kinh mạch đứt đoạn mà chết.

Dạ Khê Hàn bỗng nhiên có chút ngây người, ngay sau đó lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Điếm tiểu nhị, ngươi nên biết, thứ ta đáng gánh trên người là gì, là một trăm lẻ ba mạng người."

Dạ Khê Hàn đặt tay lên trái tim của mình, rồi nói tiếp: "Ngươi có biết, ta đã bao lâu rồi không cảm giác được một giấc ngủ ngon, mỗi lần ta đi vào trong mộng đều là tiếng la hét của họ, ta...!"

Dạ Khê Hàn còn chưa nói xong, Phó Vân Mặc liền cúi người xuống ôm lấy Dạ Khê Hàn, đem Dạ Khê Hàn ôm vào lồng ngực của bản thân, trái tim đập theo tiết tấu, làm Dạ Khê Hàn dần dần bình tĩnh trở lại, chỉ là hốc mắt kia vẫn ửng đỏ như cũ.

"Ngươi đừng tiếp tục luyện nữa...ta dùng nội tức của [Phong Vân quyết] trị liệu cho ngươi..."

Phó Vân Mặc nói xong, Dạ Khê Hàn ngẩng đầu lên nhìn về phí Phó Vân Mặc, bỗng nhiên cười, nói:

"Phải nha...hiện tại ngươi cũng đã có bản lĩnh như vậy rồi, ta cũng không nhất định còn có thể trói ngươi mang về được nữa rồi."

Phó Vân Mặc sau khi nghe xong, cũng cười, chỉ là bên trong ý cười có thêm vài phần xấu hổ..

"Nhưng mà Điếm tiểu nhị...mối thù này ta cần phải báo..."

"Ta cùng ngươi báo thù."

Phó Vân Mặc biết Dạ Khê Hàn đối với chuyện này có khả năng nghe lời mình không lớn lắm, cho nên con đường duy nhất, chính là cùng nàng ấy sóng vai bên nhau.

"Vậy rất nguy hiểm...ngươi..."

Dạ Khê Hàn thậm chí không biết, địch nhận ẩn nấp trong bóng tối đó rốt cuộc là ai.

"Ta sẽ bên cạnh ngươi."

Phó Vân Mặc tiếp tục đánh phủ đầu Dạ Khê Hàn, Dạ Khê Hàn cũng nhất thời nghẹn lời, nói không nên lời.

"...Vậy ngươi tha thứ cho ta rồi sao?"

Dạ Khê Hàn hỏi, Phó Vân Mặc nghe thấy, ánh mắt liếc ngang liếc dọc, nói: "Còn chưa đâu, ta vẫn còn tức giận đó."

Phó Vân Mặc bảo trì khoảng cách vài bước với Dạ Khê Hàn, chỉ là khóe miệng lại mang một chút ý cười, Dạ Khê Hàn đuổi theo, muốn ôm lấy người ấy, thời điểm lúc Phó Vân Mặc quay đầu lại, trong nháy mắt chóp mũi hai người liền đụng vào nhau, bỗng nhiên hai người có động tác ăn ý mà dừng lại, thời gian tựa như dừng lại tại một khắc yên lặng này.

Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy tim của mình đập ngày càng nhanh hơn, mặt lại nóng bừng, Dạ Khê Hàn lại không nói hai lời, ngửa đầu muốn hôn lên, đến khi cánh môi chạm vào nhau, làm hai người xúc động một thoáng, nhưng mà chưa đợi hai người thâm nhập vào khoang miệng của nhau, một tiếng bước chân truyền đến, Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn kịp thời phản ứng lại, lui về sau tách nhau ra, vũ khí trong tay đã tra ra khỏi vỏ, mà giữa ngón tay của Dạ Khê Hàn còn đang kẹp lấy Chúc Long đinh.

Ở chỗ tối, chỉ thấy một người đi ra, Phó Vân Mặc dừng ánh mắt lại nhìn thấy, thế nhưng lại nhận ra người nọ, Phó Vân Mặc không ngăn được cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Là ngươi?"

Người nọ gãi gãi cái ót xuất hiện, trên mặt đều là nét xấu hổ mà cười cười.

"Cái kia...thật ngại quá a, vốn dĩ không cố ý quấy rầy, nhưng mà...hà hà..."

Ninh Viễn Hành không dám nhìn ánh mắt của hai người, đặc biệt là nữ ma đầu, ánh mắt kia quả thực là giống như muốn giết người.

"Ninh nhị tiền bối, ngươi làm sao lại ở chỗ này?"

Phó Vân Mặc cũng cảm thấy có chút xấu hổ, cười khan vài tiếng, nàng đảo mắt nhìn Dạ Khê Hàn, tuy rằng ánh mắt nàng ấy bất thiện mà nhìn Ninh Viễn Hành, nhưng mà gương mặt rõ ràng cũng đỏ ửng một mảng rồi.

"Ta xuống núi điều tra một chút chuyện, sắc trời tối sầm đi, nhìn thấy ánh lửa, muốn đón chút ấm áp, ai ngờ..."

Ninh Viễn Hành cũng là vô tộ, hắn từ nơi xa thấy được ánh lửa mới đi đến, không ngờ tới liền thấy cảnh sắc hương diễm thế này, nếu không phải tiếng bước chân rất nhỏ này quấy nhiễu lấy hai người, sợ là...khụ khụ khụ...

Vốn dĩ Ninh Viễn Hành cũng là người trải sự đời, nhưng mà nhìn thấy hai đại mỹ nữ hôn nhau như vậy, làm gương mặt già cả cũng ngăn không được mà đỏ lên, hơn nữa còn có chút áy náy, ai bảo lại không cẩn thận đánh vỡ chuyện tốt của người ta chứ.

"Ngươi...Ninh nhị tiền bối, ngồi xuống trước đi."

Phó Vân Mặc mở miệng mời, từ đầu đến cuối, Dạ Khê Hàn cũng chưa có mở miệng, nghẹn một trận, buồn bực ở trong lòng, không có nơi phát tiết ra.

Ninh Viễn Hành nghe được lời mời của Phó Vân Mặc, liền chậm rãi đi qua, nhưng mà hắn cũng không dám đến gần Dạ Khê Hàn, hắn biết người này chính là Giáo chủ của Ma giáo – Dạ Khê Hàn, đừng nói võ công của hắn ở thời kỳ đỉnh cao cũng không nhất định thắng nổi nàng ta, hiện tại võ công đã bị phế đi hết phân nửa, càng đánh không lại.

Ninh Viễn Hành hình như thật sự có chút lạnh, ngồi xổm xuống dưới, đôi tay để sát vào đốm lửa, để thân mình trở nên ấm áp một chút.

Phó Vân Mặc thấy Dạ Khê Hàn làm như có chút không vui vẻ lắm, tay nàng đưa qua, cầm lấy bàn tay của Dạ Khê Hàn, ánh mắt của Dạ Khê Hàn từ trên người Ninh Viễn Hành mà thu hồi lại, sau đó dựa vào thân cây ngồi xuống, không nói một lời.

"Ninh nhị tiền bối, thế nào lại không thấy Trần Nhượng và Trương Hiểu vậy?"

Tam Tặc vương này không phải đều cùng nhau hành động sao, làm sao lại không thấy hai người bọn họ.

"Sơn trại đã xảy ra một chút chuyện, ta xuống núi điều tra, để bọn họ trông coi sơn trại."

Ninh Viễn Hành nói xong, mày nhíu chặt, lơ đãng thở dài, Phó Vân Mặc vừa thấy, liền biết chuyện không đơn giản, ngay cả Ninh Viễn Hành trải qua nhiều chuyện cũng lộ ra biểu tình như vậy, chuyện này khẳng định không phải là một chút chuyện nhỏ rồi.

"Đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho ta biết không?"

Phó Vân Mặc hỏi, mà Dạ Khê Hàn tựa hồ cũng có chút hứng thú, đảo mắt nhìn về phía Ninh Viễn Hành, chờ hắn mở miệng.

"Chính là mấy ngày trước, sơn trại của chúng ta có một tên hắc y nhân xông đến, gặp người thì đánh, lúc ta cùng hắn đánh nhau, cắt trúng da của hắn, máu bắn tới tay của ta, mà máu kia cư nhiên lại có độc, ngươi xem miệng vết thương của ta này."

Ninh Viễn Hành vươn tay mình ra, trên cánh tay kia có một miệng vết thương, tựa như là vết thương bị bỏng rát, lại giống như miệng vết thương bị dao nhỏ cắt ra, vô cùng xấu xí...

Dạ Khê Hàn vốn dĩ cũng chỉ là cảm thấy hứng thú, nhưng nhìn thấy miệng vết thương của Ninh Viễn Hành, nàng kinh hoàng, cúi người nắm chặt lấy cánh tay của Ninh Viễn Hành, làm Ninh Viễn Hành cả người đều run lên.

"Miệng vết thương này...người tập kích ngươi, đi đâu rồi?"

Dạ Khê Hàn khẩn thiết nắm lấy cánh tay của Ninh Viễn Hành, Ninh Viễn Hành sợ tới mức muốn rút tay về, nhưng mà Dạ Khê Hàn tựa hồ không có ý tứ muốn buông tay ra.

"Ta....Ta không phải vẫn đang tra xét sao?"

Ninh Viễn Hành nói xong, Dạ Khê Hàn thu liễm lại tâm tình, buông tay ra.

Phó Vân Mặc cảm thấy chuyện không ổn, có thể làm Dạ Khê Hàn chú ý tới, sợ là chỉ có chuyện diệt môn năm đó của Hạ gia mà thôi, ngay sau đó liền quay đầu về phía Ninh Viễn Hành: "Ninh nhị tiền bố, ngươi tiếp tục nói đi."

"Thân pháp của người kia cực nhanh, mặc y phục đen, ta nhìn không thấy gương mặt của hắn, hơn nữa hắn xông đến, hình như không có mục đích rõ ràng, thuần túy chính là vì giết người, sai đó hắn bị ta đuổi đánh xuống núi, liền không thấy bóng dáng nữa, mấy ngày nay ta vẫn luôn truy lùng hắn ta."

Ninh Viễn Hành nói xong, vỗ vỗ cái đùi của mình, cơ hồ còn rất hối hận lúc ấy không bắt được tên đó, hắn giết chết không ít huynh đệ của minh, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.

"Vậy có biết chiêu thức hắn dùng là môn phái nào không?"

Phó Vân Mặc hỏi, có thể đào tẩu khỏi tay Ninh Viễn Hành, nói vậy võ công cũng không thấp, tất nhiên có thể tìm được đường thoát ra.

"Võ công của hắn rất tạp nham, môn phái nào cũng có, thậm chí ta có thể cảm nhận được bí tịch của ngươi luyện cùng thứ hắn luyện, có chút tương tự, bất quá hắn hiển nhiên yếu hơn rất nhiều."

Ninh Viễn Hành nhìn về phía Phó Vân Mặc, hắn lĩnh giáo qua võ công của Phó Vân Mặc, nớ ra bên trong võ công của nàng ấy có chỗ nào tinh diệu.

Phó Vân Mặc nghĩ....bí tịch võ công của nàng? [Phong Vân quyết], [Quỷ kiếm]?

Không có khả năng, người này sao có thể sẽ có hai thứ võ công này...

"Người chúng ta cần tìm chính là hắn ta."

Thanh âm lạnh lùng của Dạ Khê Hàn truyền đến, dưới ánh lửa cực nóng kia, cũng chiếu không đến được sự sâu thẳm trong ánh mắt của nàng.

-------------Hết chương 71---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play