"Ta có thể ôm ngươi một cái không?" Ngữ khí của Mạc Ly Hề mang theo vài phần khẩn cầu cùng sợ hãi, nàng sợ đây chỉ là giấc mơ quá tuyệt vời mà thôi.

*********

Trải qua mười ngày ra roi thúc ngựa, một bên thì hỏi đường một bên thì lên đường, cuối cùng Phó Vân Mặc cũng tới được dưới chân núi Thiên Duyên phái, chỉ là lúc nàng đang tính đi lên Thiên Duyên phái, lại bị ngăn cản.

"Vị tỷ tỷ này, ta muốn cầu kiến Mạc chưởng môn."

Đệ tử thủ vệ xem xét Phó Vân Mặc, là gương mặt trương sinh*, tựa hồ chưa từng gặp qua trên giang hồ, liền nói: "Chưởng môn đang bế quan, mời trở về cho!"

*张生面孔 – Trương sinh diện khổng: Gương mặt xa lạ, không quen biết.

Phó Vân Mặc hơi chau mày lại, nói: "Vậy nhờ tỷ tỷ thông báo một tiếng với Văn cô nương hoặc Gia Cát cô nương, có Phó Vân Mặc cầu kiến."

Phó Vân Mặc cảm thấy chính mình vẫn rất không biết xấu hổ, tuổi tác của bản thân so với hai người thủ vệ còn lớn hơn, nhưng vẫn gọi các nàng ta là tỷ tỷ.

Phó Vân Mặc? Hình như có nghe người nào đã nhắc qua rồi...

Cứ luôn suy nghĩ mãi, một thủ vệ ở trong đó vẫn quyết định đi tìm Văn Nhược Nhàn, mà Văn Nhược Nhàn vừa nghe thấy Phó Vân Mặc, lập tức chạy ra tới, lúc nhìn thấy Phó Vân Mặc, tựa hồ giống như thấy cứu tinh.

"Phó cô nương!"

Văn Nhược cũng không còn quan tâm đến lễ nghĩa, trực tiếp kéo lấy tay của Phó Vân Mặc: "Một năm qua, ngươi đã đi đâu, ngươi có biết Chưởng môn vẫn luôn đi tìm ngươi hay không?"

Văn Nhược Nhàn giống như có chút hấp tấp, ngày thường vẫn chưa từng xảy ra, Văn Nhược Nhàn ở rong mắt Phó Vân Mặc, trước nay đều luôn nhãn nhặn lịch sự đoan trang, trước giờ làm việc đều không nhanh không chậm.

"Ta...bế quan."

Phó Vân Mặc hiển nhiên có chút ngốc ra, nhìn biểu tình của Văn Nhược Nhàn, trong lòng càng thêm bất an,

"Ngươi....Cho dù thế nào, đi gặp Chưởng môn cùng ta một chút đi!"

Văn Nhược Nhàn dẫn Phó Vân Mặc vào, Thiên Duyên phái kỳ thật cũng không có lễ Phật, toàn bộ đều là nữ tử, có một võ trường để luyện võ công, các để tử đều ở chỗ này là nghiêm chỉnh luyện kiếm, hai bên trái phải cách hai mươi bước chân, sẽ có một đệ tử đứng gác, thoạt nhìn vô cùng cảnh giác.

Lướt qua rất nhiều gian phòng, lại qua thêm một các đại sảnh, thấy được một gian phòng lẻ loi nằm ở vị trí chỗ hậu viện.

"Sau khi từ hôn, Chưởng môn vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, cũng không để ý đến lời ra tiếng vào ở bên ngoài, như là tự trừng phạt bản thân mình, nhưng mà ta biết nàng ấy đang nhớ đến ngươi...Ta trong lúc vô tình sẽ thấy nàng ấy ngơ ngẩn mà nhìn bức họa của ngươi..."

Bức họa? Mũi của Phó Vân Mặc bỗng nhiên có chút chua xót, hỏi: "Nàng ấy...hiện tại đang ở bên trong sao?"

Văn Nhược Nhàn gật đầu, nói: "Ngươi đi gặp nàng ấy đi..."

Phó Vân Mặc đáp lại một tiếng, sau đó đi đến trước cửa, gõ lên cửa, không có người đáp lại, nàng lại gõ thêm lần nữa.

"Ai?"

Thanh âm mềm mại lại mang theo vài phần yếu ớt, Phó Vân Mặc cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Là ta, Phó Vân Mặc."

Nghe được thanh âm của Phó Vân Mặc, bên trong tựa hồ có chút động tĩnh, chỉ nghe thấy được tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cửa phòng bị mở ra, một trận gió thổi tới, vén lên mái tóc đen của Mạc Ly Hề, từng đợt từng đợt thổi theo làn tóc đen mang theo vài phần lưu luyến, lại không thẳng nổi sự ôn nhu trong ánh mắt của nàng ấy, dung nhan tuyệt mỹ kia rốt cuộc cũng chịu nổi lên một nụ cười đã lâu không thấy được.

"Vân Mặc..."

Ngay cả thanh âm, cũng là ngữ khí chứa đựng sự lưu luyến kéo dài...

"Mạc chưởng môn."

Phó Vân Mặc lộ ra một nụ cười, hốc mắt ửng đỏ, cho dù Mạc Ly Hề vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng mà Phó Vân Mặc vẫn nhìn thấy được sự tiều tụy từ trong ánh mắt của nàng ấy, trái tim chợt nhói đau.

"Ta có thể ôm ngươi một cái không?"

Ngữ khí của Mạc Ly Hề mang theo vài phần khẩn cầu cùng sợ hãi, nàng sợ đây chỉ là giấc mơ quá tuyệt vời mà thôi.

Phó Vân Mặc không có trả lời, trực tiếp giang hai tay ra ôm Mạc Ly Hề vào trong lòng, lúc này mới phát hiện ra, một năm không gặp, người này đã gầy đi không ít.

Mạc Ly Hề sững sờ tại chỗ, rất nhanh đưa tay ra ôm lấy eo của Phó Vân Mặc, khe khẽ thở dài, giống như một tiếng thở dài đại diện cho sự yên tâm.

"Ta...nhớ ngươi."

Mạc Ly Hề chậm rãi mở miệng, cả người Phó Vân Mặc chấn động, tuy rằng vẫn luôn biết, nhưng khi Mạc Ly Hề chính miệng nói ra, tâm của nàng vẫn không tự chủ được mà đau xót.

Phó Vân Mặc buông lỏng cái ôm Mạc Ly Hề ra, sau đó lui lại hai bước, nhìn hốc mắt phiếm hồng kia của Mạc Ly Hề, bỗng nhiên bật cười: "Mạc chưởng môn hóa ra là quỷ khóc nhè."

"...Ta không phải mà."

Mạc Ly Hề không mở mắt ra, không nhìn thấy khóe miệng tựa tiếu phi tiếu kia của Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc ngay sau đó cười nói: "Mời ta vào trong uống tra nha!"

Mạc Ly Hề vừa nghe thấy, phát hiện hai người vẫn luôn đứng ở trước cửa, ôm cũng là ở trước cửa, lập tức đỏ mặt, để Phó Vân Mặc bước vào.

Hai người ngồi xuống, Mạc Ly Hề rót cho Phó Vân Mặc một tách trà, nói: "Một năm này, ngươi đã đi đâu?"

Mạc Ly Hề đã từng đi tìm Phó Vân Mặc, thậm chí cũng đi tới Thiên Cơ lâu, nhưng cũng không thu hoạch được gì, nàng ấy giống như bốc hơi biến mất khỏi nhân gian này vậy.

"Bế quan tu luyện, dù sao lúc trước vẫn luôn bị người khác đè đánh, rút kinh nghiệp xương máu rồi, quyết định phải tăng thực lực của bản thân trước mới trở lại lang bạt giang hồ."

Phó Vân Mặc nhấp ngụm trà, Mạc Ly Hề lúc này mới phát hiện, trong cái giơ tay nhấc chân của Phó Vân Mặc, đều thành thục rất nhiều, thậm chí cảm nhận được một cổ khí tràng không giống người thường, đây là cảm giác giữa các cao thủ mới có thể cảm nhận được.

"Vậy thì tốt..."

Mạc Ly Hề gật đầu, ít nhất nàng đã ẩn ẩn cảm nhận được thành quả bế quan của Phó Vân Mặc.

"Ngươi....cùng Thần Nhận phái..."

Phó Vân Mặc đề cập đến việc này, đôi mắt xinh đẹp của Mạc Ly Hề trong nháy mắt nhuộm lên thần sắc vài phần ảm đạm.

"Từ hôn rồi, ta đã suy nghĩ rất kỹ, ta không muốn thành thân."

Phó Vân Mặc sau khi nghe xong, cắn cắn cánh môi, nàng kỳ thật có chút sợ sệt, sợ Mạc Ly Hề là vì mình mới làm như thế.

"Như vậy cũng tốt, vì bản thân mà sống cho thật tốt."

Nhưng mà Phó Vân Mặc cảm thấy, Mạc Ly Hề như vậy mới tốt, ngày sau muốn thành thân, cũng là cùng người mình thích, không cần phải tuân theo mối hôn sự được an bày sẵn này, manh hôn ách gả*, hủy hoạt đi hạnh phúc một đời của mình.

"Ân....Người kia cũng nói như vậy."

Mạc Ly Hề nói xong, trong đầu hiện lên một mạt màu đỏ, một thân y phục màu đỏ kia...

"Người kia?"

Phó Vân Mặc tò mò hour, chỉ thấy Mạc Ly Hề lắc đầu, cười khổ nói: "Không có gì."

Hiển nhiên Mạc Ly Hề không muốn nhiều lời, Phó Vân Mặc cũng không hỏi nhiều, mà hỏi thăm tình hình gần đây của Mạc Ly Hề, nhưng mà Mạc Ly Hề cũng chỉ nói bản thân rất ổn, để Phó Vân Mặc không cần lo lắng.

"Gầy đến mức như vậy rồi, còn nói rất ổn."

Phó Vân Mặc không ngăn được liếc hờn Mạc Ly Hề một cái, có đôi khi người này chính là quá sợ người khác lo lắng, luôn cười nói không sao, kỳ thật thì rất có sao.

"Ta không sao..."

Mạc Ly Hề cười khẽ, chỉ là ánh mắt theo bản năng mà né tránh ánh mát của Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc lập tức nhìn ra, bởi vì đây là hành động cùng ý thức của người đang nói dối, nhưng mà Phó Vân Mặc lại không có vạch trần.

"Ăn nhiều một chút đi, người còn phải chấn chỉnh lại toàn bộ môn phái nữa, còn phải sống để cho đám người lắm mồm kia nhìn, để cho bọn hắn thấy ngươi sống tốt đến đâu."

Phó Vân Mặc đề cao thanh lượng một chút, làm cho Mạc Ly Hề lơ đãng mà bật cười.

"Được."

Mạc Ly Hề đáp ứng, nụ cười trên mặt dần dần khôi phục trở lại, sự xuất hiện của Phó Vân Mặc, tựa hồ trong nháy mắt chữa khỏi vết thương lòng của nàng...

Hai người tán gẫu những chuyện lặt vặt trong cuộc sống hằng ngày trong những ngày qua, giống như một số chuyện thú vị trong lúc bế quan, Mạc Ly Hề nói không được nhiều lắm, đều là nghe Phó Vân Mặc nói, tự nhiên, liền đem những phiền muộn cùng mất mát lúc trước đều quét bỏ đi hết.

"Còn nữa, kỳ thật ta đến đây, còn có một chút chuyện muốn hỏi ngươi."

Phó Vân Mặc nghiêm túc nói, mà Mạc Ly Hề cũng đáp lại, ý bảo Phó Vân Mặc cứ nói tiếp.

"Ngươi có biết chuyện về Nam Cương tà phái không?"

Phó Vân Mặc hỏi, mà Mạc Ly Hề nhíu mày, cúi đầu tưởng tượng, nói: "Có nghe qua cái tên này, nhưng mà gia sư hình như không muốn đề cập nhiều đến."

Mạc Ly Hề đã từng nghe thấy sư phụ của mình đề cập cái tên này, nhưng mà lúc Mạc Ly Hề tiếp tục tò mò muốn hỏi thêm, thì sư phụ của nàng liền kết thúc chuyện này.

"Là vậy sao...thật sự một chút tin tức cũng không có?"

Phó Vân Mặc lại lần nữa hỏi lại, mà Mạc Ly Hề nhíu chặt mày lại hồi tưởng, nói: "Ân...không có, chỉ là mỗi lần sư phụ nói đến cái tên này, đều sẽ mang vẻ mặt tự trách cùng áy náy."

Tự trách cùng áy náy? Chẳng lẽ là bởi vì đã chết quá nhiều người, cho nên...

"Được, đa tạ ngươi, Mạc chưởng môn."

Phó Vân Mặc gật đầu cảm tạ Mạc Ly Hề, nhìn thấy trên mặt của Mạc Ly Hề dần dần tỏa ra nụ cười tươi, Phó Vân Mặc lúc này an tâm thêm.

"Chi bằng ở đây thêm mấy ngày đi! Nơi này có mấy địa phương, phong cảnh đều khá đẹp."

Mạc Ly Hề nhìn làn da gần như trở nên tái nhợt kia của Phó Vân Mặc, bỗng nhiên muốn mang nàng ấy đi khắp nơi một chút, mặc dù là mùa đông, cũng muốn cho nàng ấy cảm nhận một chút ánh sáng mặt trời.

"Ân, được."

Dù sao nàng cùng Nam Côn Luân cũng không nhanh gặp lại Nam Côn Luân như vậy, có thể ở lại thêm mấy ngày, chỉ là chưa từng nghĩ tới, tất cả đều không dễ được toại nguyện.

Lúc hai người sắp rời khỏi gian phòng, Văn Nhược Nhàn liền ở ngoài cửa nói một câu: "Chưởng môn...Người của Dạ Nguyệt thần giáo đến."

Phó Vân Mặc nghe thấy, trong lòng run lên, tay lại có vài phần run rẩy, không biết là đang chờ mong hay là sợ hãi mà run rẩy, trong đầu luôn ẩn hiện hình bóng của Dạ Khê Hàn, còn có bóng dáng vào buổi tối nàng rời đi hôm đó.

"Mạc chưởng môn, ta tránh đi một lát."

Phó Vân Mặc nói xong, Mạc Ly Hề nặng nề gật đầu, để người dẫn Phó Vân Mặc đến một gian phòng khác mà đợi, mà nàng cùng Văn Nhược cùng đi ra để xem xem Dạ Nguyệt thần giáo muốn làm cái gì.

Mạc Ly Hề đi tới trước cửa, thấy khoảng mười người của Dạ Nguyệt thần giáo đến, người cầm đầu chính là Dạ Khê Hàn một thân tử sắc, nàng ta chỉ mang mặt nạ che nửa mặt, khóe môi có độ cong, hiển nhiên không có ý tốt, mà ở bên cạnh nàng ta chính là nam nhân y phuc tử sắc giống nhau, mang mặt nạ Tu La, là Đường hộ pháp của Dạ Nguyệt thần giáo.

"Mạc chưởng môn, đã lâu không gặp, ngươi tiều tụy rất nhiều."

Thanh âm sâu kín của Dạ Khê Hàn truyền đến, thanh lãnh, không mang theo một tia cảm tình, dường như từng câu từng chữ đều chứa dựng sát khí.

"Minh nhân bất thuyết ám thoại*, Dạ giáo chủ hôm nay kéo theo nhiều người đến Thiên Duyên phái của ta, không biết là vì chuyện gì?"

*明人不说暗话 – Minh nhân bất thuyết ám thoại: Người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo.

Mạc Ly Hề một chút cũng không muốn cùng Dạ Khê Hàn nói nhiều hơn nửa cấu khách sáo, trực tiếp đi vào đề, lúc ánh mắt hai người giao nhau, giống như tia lửa xẹt xẹt văng tung tóe khắp nơi.

"Tới tìm người, tìm Phó Vân Mặc."

Ngay vào lúc lần thứ hai Phó Vân Mặc xuất hiện, người của Dạ Khê Hàn cũng đã phát hiện ra, vội vàng thông tri cho Dạ Khê Hàn, suốt một năm này, nàng cũng không có từ bỏ việc tìm kiếm Phó Vân Mặc, khi biết được tin tức của nàng ấy, quả thực mừng rỡ như điên, nhwung mà nghe thấy nàng ấy vừa xuất hiện liền đi tới Thiên Duyên phái, ngọn lửa vô danh ở trong lòng khi đó như muốn đem Thiên Duyên phái đốt thành tro.

"Nàng ấy là khách của Thiên Duyên phái chúng ta, càng không thể để Dạ Khê Hàn mời đi được."

Ngữ khí cùng cách dùng từ của Mạc Ly Hề vẫn ôn hòa như cũ, nhưng ẩn chứa bên trong, chính là sự lạnh lẽo trong lời nói của nàng.

"Không phải là mời..."

Thoát Cốt kiếm trong tay Dạ Khê Hàn đã tra ra khỏi vỏ, hóa thành trạng thái roi thẳng tắp quất xuống đất...

"Là cướp."

Môi đỏ khẽ mở, gợi lên một độ cung sắc bén giống như loan đao, cơ hồ muốn đem người ở trước mắt xé rách đi.

---------Hết chương 69--------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play