"Nam gia chết dưới kiếm chiêu của nhà mình, giống như Hạ gia năm đó, bị hạ cổ."
************
"Là ngươi?!"
"Là ngươi?!"
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân lúc nhìn thấy vị công tử ôn nhuận kia xoay người lại, đều không ngăn được hô lên một tiếng, mà người nọ chỉ cười cười ôn hòa, vươn tay, nói: "Tới rồi, mời ngồi."
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân vẫn đang ở trong trạng thái kinh ngạc, lúc bước đi cũng có chút run rẩy, cảm giác không tin được vào mắt của bản thân.
"Tiểu....Tiểu Lý chưởng quầy?"
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân tiến lại gần nhìn xem, muốn biết bản thân có nhận sai người hay không, mà Viên Uyên nhìn hành động của hai người, không ngăn được mà phụt cười ra tiếng, hai người lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
"Ân, ngồi xuống trước đi."
Tiểu Lý chưởng quầy khẽ cười lên tiếng, để hai người ngồi xuống, sau đó đi đến cái bàn ở phía bên kia mà ngồi xuống.
"Lần đầu gặp mặt, tiểu nữ tên Viên Uyên tham kiến Thiên Cơ lâu chủ."
Viên Uyên chào hỏi Tiểu Lý chưởng quầy, Tiểu Lý chưởng quầy cười đáp lại nói: "Xin chào Viên cô nương."
Đợi đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, Phó Vân Mặc dẫn đầu đã mở miệng: "Tiểu Lý chưởng quầy! Ngươi thật sự không lừa chúng ta chứ? Ngươi thật sự là Lâu chủ của Thiên cơ lâu?!"
"Đúng vậy! Quá ngoài ý muốn mà!"
Hai người Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân một người một câu, làm khóe miệng mang ý cười của Tiểu Lý chưởng quầy cũng dần trở nên xấu hổ.
"Trên giang hồ này của các ngươi, chuyện ngoài ý muốn còn nhiều lắm đó."
Tiểu Lý chưởng quầy cũng chỉ cười nhẹ, lại còn rót trà cho ba người, trong nháy mắt trà hương lan tỏa khắp bốn phía.
"Vậy...Vậy lần trước cứu ta..."
Trong đầu Phó Vân Mặc bỗng nhiên hiện lên hình ảnh đệ tử thần thần bí bí kia của Thiên Cơ lâu, cuối cùng còn dặn dò bản thân ăn nhiều một chút, chẳng lẽ chính là Tiểu Lý chưởng quầy?
"Là ta."
Tiểu Lý chưởng quầy cũng thẳng thắn bộc trực, mà Phó Vân Mặc bỗng nhiên sờ sờ túi tiền của mình, nói: "Ngươi...Ngươi, ta hiện tại cũng không có năm trăm lương bạc a!!"
Tiểu Lý chưởng quầy nghe xong, ngây người ra một lát, lập tức cười, hóa ra nha đầu này còn nhớ chuyện lần trước mình nói nếu muốn biết thân phận cùng bộ dạng của mình, thì phải đưa năm trăm lượng bạc.
"Không sao, ta không thiếu tiền."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân hai mặt nhìn nhau, đây chính là thế giới của kẻ có tiền a! Nàng và Nam Côn Luân thì lúc nào cũng thiếu tiền a!
"Cho nên Tiểu Lý chưởng quầy, ngươi đã sớm biết chúng ta sẽ đến sao?"
"Dù sao chuyện của Nam gia, các ngươi không phải vẫn luôn truy tìm sao?"
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân vốn dĩ tâm tình xao động lập tức thu liễm lại, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Tiểu Lý chưởng quầy.
"Nhưng mà Tiểu Lý chưởng quầy, chúng ta vẫn chưa cùng ngươi giao dịch nha."
Nam Côn Luân rất thành thật mà nói tình huống của mình và Phó Vân Mặc, Tiểu Lý chưởng quầy ôn hòa cười cười, nói: "Cũng không nhất định là tiền, các người hành tẩu giang hồ mấy tháng, chắc là cũng gặp được không ít tin đồn hoặc chuyện thú vị, không bằng nói cho ta nghe thử, đổi một ít tình báo?"
Nam Côn Luân suy nghĩ, thoáng nhìn qua Phó Vân Mặc, trong mắt không có hảo ý thấy được rõ ràng, Phó Vân Mặc lập tức một chưởng đánh lên cái ót Nam Côn Luân, nói: "Ngươi dám có ý đồ xấu thử xem!"
Nam Côn Luân lúc này mới thu hồi nụ cười không hảo ý kia, quay đầu nhìn về Tiểu Lý chưởng quầy, nói: "Vậy...Chúng ta đã chịu sự tập kích của Nguyệt Lạc sơn trang."
Nam Côn Luân nói xong, thân hình của Tiểu Lý chưởng quầy hơi khựng lại một chút, giương mắt nhìn hắn, nói: "Tiếp tục nói."
"Bọn chúng mai phục chúng ta, vì [Phong Vân quyết], Tiểu Mặc tỷ bị bọn chúng đánh trọng thương, sau đó chúng ta dùng kế để trốn thoát."
Tiểu Lý chưởng quầy vừa định hỏi gì đó, Phó Vân Mặc liền nói: "Đầu gối của ta đánh vào háng của hắn."
"Khụ khụ khụ..."
Tiểu Lý chưởng quầy vốn dĩ đang uống trà, nghe Phó Vân Mặc nói như vậy, không cẩn thận liền sặc.
"Hắn mê sắc đẹp của ta, ta liền thuận thế để hắn tiến lại gần, nhân cơ hội lên gối đánh lên, hắn đau đến không còn cách nào đứng dậy."
Phó Vân Mặc nói ra nhẹ nhàng, có trời mới biết cảm giác khi đó là làm nàng muốn phun mấy ngụm máu.
"Khụ khụ khụ....hiểu mà."
Tiểu Lý chưởng quầy nghe xong, nhăn nhăn mày, cú kia có bao nhiêu đau đớn, nhưng mà chuyện, thuộc hạ của hắn cư nhiên lại không điều tra ra?
"Nhạc Văn Quân kia chính là cái lão sắc quỷ, ngươi cũng không thấy đâu, điệu bộ cười cười của hắn đối với Tiểu Mặc tỷ, rất đáng khinh!"
Nam Côn Luân nói xong, nhớ tới vẫn còn tức giận ở trong lòng, uống ngụm trà để bản thân bình tĩnh lại.
"Phó tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?"
"Ta tất nhiên không sao, nhưng mà cảm thấy ghê tởm một chút."
Đâu chỉ một chút, thời điểm mặt của lão sắc quỷ kia đến gần, nàng thiếu chút nữa liền phun nước miếng lên mặt hắn.
"Chuyện này cũng không tệ lắm, ta chấp nhận."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, để ba người chờ trong chốc lát, bản thân còn ở trên giấy ghi lại chuyện vừa rồi Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc kể lại.
Sau khi viết xong, Tiểu Lý chưởng quầy mở miệng: "Hỏi đi!"
"Tiểu Lý chưởng quầy, ngươi đối với việc Nam gia bị diệt môn có biết được bao nhiêu?"
Nam Côn Luân nhất thời cũng không biết nên hỏi cái gì, đành phải hỏi trong tay Tiểu Lý chưởng quầy nắm giữa bao nhiêu tình báo.
"Nam gia chết dưới kiếm chiêu của nhà mình, giống như Hạ gia năm đó, bị hạ cổ."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, vẻ mặt Nam Côn Luân thông suốt, sau đó nhìn về phía Phó Vân Mặc, người nọ cũng ăn ý mà nhìn về phía mình, quả nhiên giống y như phỏng đoán của bản thân.
"Nói vậy các ngươi là từ chỗ Tào Nhất Sư biết được chuyện của Nam Cương tà phái?"
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân gật gật đầu, Tiểu Lý chưởng quầy liền nói tiếp: "Nam Côn Luân tà phái giỏi nhất là luyện cổ, hơn nữa thường lấy người sống để thí cổ (thử nghiệm cổ độc), rất nhiều các thôn trang đều bị bọn họ tàn sát, hơn nữa bọn họ chỉ cần dùng cổ, liền có thể làm người trong giang hồ nghe tiếng là sợ vỡ mật..."
Tiểu Lý chưởng quầy nhíu chặt mày, cái này cũng không phải là võ lâm bí sử gì, nhưng mà bởi vì năm đó chết quá nhiều người, hiện tại người biết được, kỳ thật cũng không nhiều lắm.
"Về sau giang hồ tổ chức đại hội võ lâm, muốn nhất cử tấn công Nam Cương tà phái, ngay lúc đó tam đại môn phái cũng chưa là tam đại môn phái, chỉ là ba môn phái có thực lực không tệ mà thôi. Tham dự lần hành động này có tam đại môn phái, Đao Kiếm môn, An Ninh tự, Thiên Bình tự, Nguyệt Lạc sơn trang, Linh Lung sơn trang, Thiết Kiếm môn, Thiên Long phái, vân vân..., một ít môn phía nhỏ từ rất nhiều lục lâm nhân sĩ."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong đứng lên, đặt bàn tay ở sau lưng, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng, làm người khác không dám quấy rầy.
"Nam Cương tà phái là bị tiêu diệt, nhưng rất nhiều môn phái cũng đều là đi mà không có về, thậm chí chi tiết sự việc cũng không cách nào tìm hiểu được, võ lâm Trung Nguyên có thể nói là nguyên khí đại thương, mà lúc bấy giờ đệ nhất đại môn phái Đao Kiếm môn cũng chính bởi vì lần hành động này mà bị diệt môn, chỉ còn sót lại một ít thế lực suy yếu."
Tiểu Lý chưởng quầy đi dạo vài bước, rồi nói tiếp: "Tam đại môn phái đã trở về, cũng dựa vào bọn họ mà danh chấn lại võ lâm, Nguyệt Lạc sơn trang, Linh Lung sơn trang cũng trở lại, nhưng lại cũng là lúc nguyên khí đại thương (tổn thương nghiêm trọng), trong đó An Ninh tự và Thiên Bình tự cũng đã trở về, khi đó xem bọn họ như hai đại phái trong võ lâm, bởi vì nguyên khí đại thương, cũng không hỏi đến thế sự nữa."
Ghi lại quyển chuyện cũ này tựa hồ cũng dính đầy máu và nước mặt, lần đó võ lâm Trung Nguyên tổn thất trầm trọng, nhiều môn phái bị hủy diệt, thậm chí có chút thoái ẩn, nếu không phải tam đại môn phái quật khởi, e là hiện tại võ lâm Trung Nguyên vẫn như cũ không gượng dậy nổi.
Tiểu Lý chưởng quầy thở dài một hơi, rũ mắt, tựa hồi đối với chuyện xưa đầy máu cũng không ngăn không nổi cảm thấy tiếc hận cho anh hùng đi thảo phạt Nam Cương tà phái.
"Nam Cương tà phái thật sự tử tuyệt (chết hết) rồi sao?"
Phó Vân Mặc hỏi, loại cốt truyện thế này, thông thường chính là để lại một hai tên dư nghiệt, sau đó liền lập kế hoạch trả thù võ lâm Trung Nguyên.
"Thật sự tử tuyệt rồi....Lâu chủ tiền nhiệm và ta đều nhiều lần phái người đến Nam Cương điều tra qua, cơ hồ mỗi năm đều sẽ đi một chuyến, nhưng mà thật sự một chút tin tức cũng không có, bởi vậy ta cho rằng là tử tuyệt."
Dựa vào năng lực của Thiên Cơ lâu cũng không có biện pháp để tra ra dư nghiệt của Nam Cương tà phái, như vậy có lẽ là thật sự không có...
Ngoại trừ Nam Cương tà phái kia, còn có ai biết dùng cổ?
"Vậy Tiểu Lý chưởng quầy, nếu Nam Cương tà phái đã tử tuyệt, cổ thuật của bọn họ lại còn lưu truyền, có khả năng bên trong những người đi thảo phạt bọn họ năm đó, có người lén học trộm loại bí thuật này hay không?"
Phó Vân Mặc hỏi, Tiểu Lý chưởng quầy gật gật đầu, nói: "Không loại trừ khả năng này."
"Vậy không lẽ chúng ta phải điều tra mỗi một môn phái?"
Nam Côn Luân sờ sờ cằm của mình, bộ dáng tựa như đang suy tư, nếu một khi không cẩn thật làm dấy lên xung đột, võ công của hai người bọn họ không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
"Hơn nữa ta rất hoài nghỉm người nọ xuống tay với Nam gia và Hạ gia, là vì võ công bí tịch của hai nhà này."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, ánh mắt nhìn về phía Nam Côn Luân, Nam Côn Luân lập tức giật mình một cái, nói: "[Quỷ kiếm]? Nhưng mà....[Quỷ kiếm] cũng không bị mất trộm a!"
"Đó là bởi vì hắn tìm không thấy....Bí tích của [Quỷ kiếm] ở một nơi rất bí ẩn phải không?"
Tiểu Lý chưởng quầy vừa nói như vậy, Nam Côn Luân suy nghĩ, lập tức gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, Nam gia đều bị lục soát hết, duy nhất không ngờ tới bí tịch của [Quỷ kiếm] cất giữ ở phía trên bảng hiệu ở đại sảnh."
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hung thủ kia chắc là không nghĩ tới nơi đó rồi!
"Hạ gia có bí tịch gì?"
Phó Vân Mặc quan tâm hỏi tới Hạ gia, luôn cảm thấy có một chút liên quan đến nữ ma đầu.
"Ân...Cái này không thể bẩm báo."
Tiểu Lý chưởng quầy lịch sự mà cười cười, Phó Vân Mặc cũng không hỏi tiếp nữa, dù sao việc này cũng không phải phạm vi mà bọn họ muốn biết.
"Xin hỏi Lâu chủ, nếu người luyện cổ, trên người có chỗ nào khác với người bình thường vậy?"
Viên Uyên mở miệng hỏi, lập tức liền hỏi vào trọng điểm, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân lập tức nhìn về phía nàng, không hổ là tiểu thần đồng nổi danh trên giang hồ, lập tức nắm bắt được trọng điểm.
"Người luyện cổ hằng năm làm bạn với độc vật, đôi tay hẳn là sẽ có không ít vết thương mới đúng."
"Được, hiểu rồi."
Ba người than thở vài câu, lúc đang chuẩn bị rời đi, Phó Vân Mặc lại giữ lại, nói: "Nam Côn Luân, ngươi mang Viên Uyên đi chơi đi, ta còn có chuyện muốn hỏi Tiểu Lý chưởng quầy."
Nam Côn Luân nghe thấy, gật gật đầu, mang theo Viên Uyên rời đi, có đôi khi quan hệ của hai người tuy tốt, nhưng đôi bên đều cất giấu một số bí mật cùng không gian riêng, cho nên quan hệ của hai người bọn họ mới có thể vẫn luôn tốt như thế.
Chờ Nam Côn Luân dẫn Viên Uyên rời đi, Tiểu Lý chưởng quầy mới mở miệng.
"Ngươi muốn hỏi gì?"
Tiểu Lý chưởng quầy ngồi xuống, rót cho Phó Vân Mặc một tách trà.
"Ta muốn hỏi về chuyện của Hạ gia."
Phó Vân Mặc đi thẳng vào vấn đề, Tiểu Lý chưởng quầy tựa như có chút kinh ngạc, không biết tại sao Phó Vân Mặc lại có hứng thú với Hạ gia, nhưng làm buôn bán mà nói, hắn thật ra sẽ không hỏi tại sao.
"Vậy ngươi có tình báo gì để đổi với ta?"
Tiểu Lý chưởng quầy nâng tách trà lên, đưa lên bên miệng nhẹ nhàng thổi.
"Có phải thật sự là tin đồn hoặc chuyện thú vị gì cũng có thể được?"
Phó Vân Mặc thử hỏi lại một câu, Tiểu Lý chưởng quầy giương mắt nhìn Phó Vân Mặc, gật gật đầu.
"Ta và nữ ma đầu đã hôn môi nhau."
Miệng chứa đầy trà của Tiểu Lý chưởng quầy trong nháy mắt bị mắc nghẹn...
"Chính là kiểu hôn lưỡi kia..."
"Phốc ——"
Nước trà toàn bộ phun ra, Phó Vân Mặc bất đắc dĩ mà nhìn Tiểu Lý chưởng quầy, tùy ý để nước trà bị phun lên mặt từ từ chảy xuống....
------Hết chương 61--------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT