"Nàng nhìn Phó Vân Mặc thật kỹ, trong mắt tràn đầy nỗi nhớ..."

**************

"Con...con gái của kẻ thù?"

Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân có lẽ hiện tại rốt cuộc đã hiểu rõ, tại sao Tuyết rõ ràng rất quan tâm Viên Uyên, nhưng mà luôn mang bộ dạng xa cách chán ghét, thì ra còn có tầng quan hệ thế này...

Mà hiện tại một mình Viên Uyên chạy ra đây, còn bị trọng thương, chẳng lẽ là nàng ấy cùng Tuyết Tâm xảy ra chuyện gì rồi sao?

"Đương gia của Viên gia là bị chính Tuyết Tâm giết chết, lúc ấy hắn sắp chết còn một nữ nhi, nhưng lại không rõ tung tích, lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng Tuyết Tâm cũng đã giết nàng ta, không ngờ tới...Tuyết Tâm lại mang nàng ta về Linh Lung sơn trang..."

Tào Nhất Sư chậm rãi nói, lại thở dài, nói: "Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, lúc ấy cả nhà Tuyết Tâm cũng là bị Viên gia giết chết, tuy nói là ngộ sát..."

Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại rồi...Đem con gái của kẻ thù nuôi dưỡng, lại còn nuôi nấng đến lớn, lại không sợ thời điểm nàng ấy nhớ lại hết tất cả, sẽ báo thù sao?

"Ưm...."

Viên Uyên phát ra một tiếng rên nhẹ, mọi người lập tức đi qua xem, chỉ thấy sắc mặt của nàng ấy dần dần khôi phục lại chút hồng nhuận, hô hấp bắt đầu vững vàng hơn rất nhiều, chậm rãi mở đôi mắt...

Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân cũng bất chấp chuyện xưa phát triển đến thế nào, chỉ là đi qua, ngồi xổm trước người Viên Uyên, hỏi: "Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa, Viên cô nương?"

Trước mắt Viên Uyên có chút mông lung, dần dần mới thấy rõ mặt của Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân, thế nhưng lại oa một tiếng khóc lớn lên...sau đó gục lên trên người của Phó Vân Mặc.

Phó Vân Mặc lập tức đỡ lấy người nàng ấy, trong lòng nàng chỉ là lo lắng cảm xúc của Viên Uyên bị kích động ảnh hưởng đến nội thương.

Vốn dĩ Ninh Viễn Hành đang ngồi xếp bằng đã đứng lên đi đến bên người Tào Nhất Sư, an tĩnh nhìn thiếu nữ đang khóc...

"Phó tỷ tỷ....muội....muội và.... Tuyết Tâm....là....là kẻ thù..."

Thiếu nữ khóc đến nghẹn ngào, cơ hồ thở hổn hển, Phó Vân Mặc nhíu mày, không biết làm thế nào để an ủi, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy Viên Uyên, hy vọng có thể trong im lặng mang đến chút an ủi cho nàng ấy.

Lúc này Tào Nhất Sư nhìn không nổi nữa, trực tiếp kéo thiếu nữ lên, sau đó một châm rơi xuống huyệt Phong Trì của nàng ấy, chỉ thấy Viên Uyên hôn mê bất tỉnh.

"Thế này..."

Phó Vân Mặc thấy Viên Uyên lại hôn mê bất tỉnh, tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng tin tưởng Tào Nhất Sư sẽ không làm tổn thương đến Viên Uyên.

"Nếu cứ để nàng ta tiếp tục khóc, sợ là nội lực của Ninh Nhị sẽ mất trắng luôn."

Tào Nhất Sư đem Viên Uyên giao vào tay Phó Vân Mặc, sau đó Phó Vân Mặc liền bế Viên Uyên đến một góc ở trong đình, dựa vào mình mà ngủ, mà Nam Côn Luân thì đi đến vùng phụ cận tìm chút nước về cho mọi người uống.

Lúc này, Tào Nhất Sư mới hàn huyên cùng Ninh Viễn Hành.

"Ninh nhị, đổi nghề làm sơn tặc rồi sao?"

Nhìn một thân trang phục của Ninh Viễn Hành, lại thấy hai tiểu đệ ở bên cạnh hắn, chắc cũng không khó đoán ra hiện tại hắn đang làm gì.

"Hừ, sơn tặc không tốt sao? Tiêu dao tự tại."

Ninh Viễn Hành chẳng để tâm mà nói, mà Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đều cùng bộ dạng ngẩn người, kỳ thật là đang ngưng thần nhiều chuyện về Ninh Viễn Hành.

"Không muốn trở về sao?"

Lúc Tào Nhất Sư nói câu này, đã không còn ý vị trêu ghẹo, ngược lại nhiều thêm vài phần nghiêm túc.

"Trở về làm gì? Võ công của ta cũng đã bị phế hơn một nửa, trở về để bị bêu xấu sao?"

Ngữ khí của Ninh Viễn Hành thật ra nhẹ nhàng rất nhiều, dường như một người ở thế ngoại đã chứng kiến rất nhiều chuyện đời, một cao nhân thế ngoại ăn mặc giống sơn tặc.

Võ công bị phế đi một nửa? Lại còn có thực lực thế này, vậy nếu võ công không bị phế, vậy thì rất lợi hại rồi?

"Được rồi được rồi, dù sao nói gì ngươi cũng không nghe."

"Ngươi

Võ công phế đi hơn phân nửa? Lại còn giữ lại như vậy thực lực, này nếu là võ công không bị phế, kia đến nhiều lợi hại?

"Được rồi được rồi, dù sao nói ngươi cũng không nghe."

"Bộ ngươi không phải vậy sao?"

Hai người ngươi tới ta đi mà nói chuyện, nói xong, lại nở nụ cười, có đôi khi nhân tài thường giống nhau nữa khoảng cách giữa họ mới gần như vậy.

Phó Vân Mặc nghe hai vị đại thúc nói chuyện phiếm, đại khái có thể biết được Ninh Viễn Hành trước kia là người của Thương Vân phái, hơn nữa nghe Tào Nhất Sư gọi hắn là Ninh nhị, chắc là có liên quan đến quan hệ huyết thống với Ninh Bất Khuất, khả năng rất lớn chính là đệ đệ của Ninh Bất Khuất.

"Ưm..."

Lúc này Viên Uyên dần dần tỉnh lại, thanh âm mọi người đang nói chuyện phiếm đều ngừng lại, sau đó đều nhìn về Viên Uyên đang nằm trong lòng ngực của Phó Vân Mặc.

"Viên cô nương."

Phó Vân Mặc liếc mắt nhìn Viên Uyên một cái, chỉ thấy nàng ấy cũng đang nhìn mình, sau đó rũ mắt, làm như lại muốn khóc, Phó Vân Mặc thấy thế, lập tức nói: "Đừng khóc mà, đối với thương thế của ngươi không tốt đâu."

"Phó tỷ tỷ...Tuyết Tâm và ta là kẻ thù...Ta nghe được bọn họ nói như thế..."

Phó Vân Mặc nghe xong, đại khái cũng đoán ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, Viên Uyên là nghe thấy người ở trong sơn trang nói nàng ấy và Tuyết Tâm là kẻ thù.

"Cho nên ngươi liền chạy ra đây sao?"

"....Vâng, muội sợ..."

Phó Vân Mặc nhìn người ở trong lòng ngực giống như đứa trẻ, nàng giương mắt nhìn Tào Nhất Sư một chút, Tào Nhất Sư cũng có vẻ mặt hiểu rõ, trí lực của Viên Uyên có chút thiếu hụt.

"Chúng ta đưa ngươi trở về trước, Trang chủ sẽ rất lo lắng cho ngươi..."

"Không! Sẽ không đâu...nàng ấy hận ta....nàng ấy chán ghét ta, ta không trở về...!"

Phó Vân Mặc thấy người ở trong lòng ngực có chút kích động, lập tức dỗ dành nói: "Được được...không về."

Nam Côn Luân thở dài, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu của Viên Uyên, cảm xúc của Viên Uyên mới bình tĩnh trở lại, sau đó dần dần mà tiến vào giấc ngủ.

Phó Vân Mặc đặt thân người của Viên Uyên nhẹ nhàng dựa vào góc đình, quay đầu cùng Nam Côn Luân và Tào Nhất Sư nói về chuyện này.

"Mang cô nương này cùng lên đường chắc chắn sẽ chậm trễ, vẫn là nhanh chóng liên lạc với Linh Lung sơn trang thôi!"

Tào Nhất Sư nói, đạo lý này ai cũng hiểu, chỉ là ai cũng không đành lòng bỏ rơi thiếu nữa này như thế, huống chi nàng ấy hiện tại cũng không muốn trở về Linh Lung sơn trang, nếu để nàng ấy tùy tiện tiếp tục lưu lạc như vậy, không phải bị người khác lừa đi, thì bản thân cũng bị trọng thương mà chết, nói thế nào cũng không có cách bỏ rơi.

"Chỉ là hiện tại không thể bỏ rơi muội ấy."

Nam Côn Luân nói, nếu việc này bản thân không phát hiện thì thôi, nhưng rõ ràng bản thân phát hiện ra, vậy thì tuyệt đối không thể ngồi yên không nhìn tới.

"Nếu cái tên trúng độc kia cũng nói muốn mang nàng ấy theo, thì ta không có tư cách nói không cứu."

Phó Vân Mặc nói xong, nhìn về phía Tào Nhất Sư, Tào Nhất Sư thở dài, nói: "Đến lúc đó xảy ra chuyện gì còn không phải để ta đi giải quyết sao, hai tên nhãi con các ngươi!"

Cứ như thế, Tào Nhất Sư không lay chuyển được hai người, sau khi tạm biệt Tam tặc vương, quyết định mang Viên Uyên lên đường, mà nhiệm vụ cõng Viên Uyên liền để Phó Vân Mặc gánh vác, cũng may hiện tại thể chất của nàng tốt không ít, nếu không cõng một người mà đi, nàng sợ là sẽ chết bất đắc kỳ tử, nhưng mà cước trình thật ra lại chậm rất nhiều, dự tính ban đầu cần sáu ngày đi đường, đại khái phải kéo dài đến mười hai ngày.

Viên Uyên đã ngủ rất nhiều ngày, nửa tỉnh nửa mê, Tào Nhất Sư giải thích rằng, tâm pháp Thương Vân chữa trị kinh mạch của nàng, mà trong cơ thể của nàng mang nội lực âm hàn của [Chính Khí quyết] đang cố thích ứng với tâm pháp cương dương của Thương Vân, chính là nói nội lực âm hàn ở trong cơ thể đang trung hòa với nội lực cương dương của Thương Vân phái, cho nên trong khoảng thời gian này, nàng sẽ thích ngủ dị thường, chỉ có vất vả cho Phó Vân Mặc.

Thật vất vả, đi thêm hai ngày rốt cuộc cũng tìm được một thành trấn, kết thúc hai ngày ăn ngủ nghỉ ngoài trời hang dã, Phó Vân Mặc cũng thực sự là quá mệt mỏi rồi, sau khi ăn qua loa xong, lập tức mang theo Viên Uyên lên gian phòng, cũng may giường cũng đủ lớn, hai người cũng đủ gầy, lúc này Phó Vân Mặc đang rất mệt cũng có đủ không gian để nghỉ ngơi.

Đêm khuya, một bóng người lẻn vào trong phòng Phó Vân Mặc, chỉ là Phó Vân Mặc quá mệt mỏi, hoàn toàn không có phát hiện ra, mà hơi thở của người nọ cũng rất nhẹ, dường như không muốn quấy rầy người đang nghỉ ngơi ở trên giường.

Nàng đi đến mép giường, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn Phó Vân Mặc, nhìn thấy bộ dáng ngủ ngon lành của nàng ấy, lơ đãng mà lộ ra một nụ cười...

"Xin lỗi..."

Nàng nhẹ nhàng mà nói với Phó Vân Mặc một câu, cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán của Phó Vân Mặc.

Lúc nàng đứng dậy, từ trong lòng ngực lấy ra một cái vòng ngọc, chỗ đứt gãy đã dùng vàng để nối lại, chỉ là không bao giờ còn giống như trước kia nữa...

Nàng nhìn Phó Vân Mặc thật kỹ, trong mắt tràn đầy nỗi nhớ, chỉ là cuối cùng nàng vẫn thu hồi ánh mắt, đem vòng ngọc thu về trong lòng ngực.

Xoay người từ cửa sổ rời đi, mà Phó Vân Mặc lúc này bỗng nhiên mở mắt, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có ai...

Tại sao có cảm giác có người đã tới đây nhỉ? Ảo giác chăng?

Hử...?

Phó Vân Mặc sờ sờ cái trán của mình...sao cảm giác chỗ này có chút lạ lạ nhỉ...

Phó Vân Mặc xoay người nhìn về phía ngoài...

- ---------------

Đêm khuya, Dạ Khê Hàn đi trên đường phố với cơn rét lạnh, nàng ở giữa đường cái không người qua lại, chỉ xuất hiện hai nam tử mang mặt nạ Tu La từ trên nóc nhà nhảy xuống dưới, sau đó quỳ gối ở trước mặt Dạ Khê Hàn.

"Giáo chủ!"

"Giáo chủ!"

Dạ Khê Hàn lạnh lùng nhìn về phía trước, thậm chí không liếc mắt nhìn họ một cái.

"Ta không thích Nguyệt Lạc sơn trang, về sau, thấy một người, giết một người, đã rõ chưa?"

Thanh âm cực nhẹ, cũng cực lạnh, so với gió lạnh của mùa thu càng làm cho người ta sởn tóc gáy hơn.

"Rõ!"

"Rõ!"

Hai nam tử kia sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, phóng lên mấy cái, biến mất ở trong màn trời đêm.

Dạ Khê Hàn quay đầu lại, nhìn về gian khách điếm kia, lại thấy một người ở bên cửa sổ, có một nam nhân đang nhìn mình, là Nam Côn Luân, hắn chỉ an tĩnh mà nhìn, không có sự hoảng sợ khi xưa, cũng không có sợ hãi, tựa như chỉ đang ngắm nhìn một cố nhân mà thôi.

Dạ Khê Hàn và hắn nhìn nhau một lát, sau đó chuyển tầm mất, biến mất ở trong màn đêm.

Nam Côn Luân vừa mới luyện công xong, vốn dĩ chỉ là muốn mở cửa sổ ra hóng gió, ai ngờ thấy nữ ma đầu từ cách vách cửa sổ nhảy ra ngoài, sau đó còn tránh ở một góc một lúc lâu, mới chậm rãi đi ở trên đường cái, hắn giống như đang xem trò hay, liền không lên tiếng, yên tĩnh mà xem chuyển biến.

Ai ngờ Dạ Khê Hàn triệu tập đến hai tên đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo, sau đó nói thấy người của Nguyệt Lạc sơn trang, thấy một người giết một người, tuy rằng lời nói của nàng ta rất nhỏ, nhưng từ khi Nam Côn Luân tu luyện [Phong Vân quyết], thính lực trở nên cực tốt, tất nhiên cũng nghe thấy rõ.

Ngay từ đầu Nam Côn Luân cũng không rõ cảm tình giữ nữ ma đầu và Phó Vân Mặc, loại cảm tình này có chút kỳ kỳ, chính là bắt đầu từ đêm nay, Nam Côn Luân có lẽ đã hiểu ra.

Hắn thở dài, đóng cửa sổ lại, sau đó dựa vào bệ cửa sổ cúi đầu suy nghĩ sâu xa....

Nữ tử và nữ tử thật sự có thể sao?

Hắn từng nghe Phó Vân Mặc nói qua, tình yêu có thể vượt qua tuổi tác và giới tính, thân phận thì tính là cái gì chứ...

Hắn tin Phó Vân Mặc, cho nên hắn cũng lựa chọn tin tưởng lời của nàng ấy...

Hơn nữa, hắn nhớ lại mỗi một lần mà Dạ Khê Hàn bắt Phó Vân Mặc mang đi, trừ bỏ lần đầu tiên, về sau một cọng lông một sợi tóc của Phó Vân Mặc đều không mất mà bình an quay trở về, hơn nữa một lần ở vách núi Lạc Hoa lĩnh cao năm trượng kia...

Thân thể của hắn còn không kịp phản ứng gì, Dạ Khê Hàn vậy mà không một chút nghĩ ngợi tung người nhảy xuống ôm lấy Phó Vân Mặc...

Nam Côn Luân nghĩ thông suốt, cười cười....Thế tục rác rưởi gì chứ, đều là một đám rác rưởi!

"Nam tiểu tử, ngươi cười gì vậy?"

Tào Nhất Sư vừa mới vào cửa liền thấy Nam Côn Luân đang cười, Nam Côn Luân chỉ lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ thông suốt một số việc, cảm giác vui vẻ mà thôi, ngủ thôi!"

Nam Côn Luân nằm trên tấm chăn được trải ra xong xuôi của mình, nhắm hai mắt, khóe miệng đều là ý cười...

--------Hết chương 54---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play