"Bây giờ vẫn là ban ngày..."

**************

Sửa đổi?

Dưới ánh mắt của Phó Vân Mặc có một tầng ý thức không rõ lướt qua, hồi ức làm cho nàng trở về An Ninh tự vào lúc đó, ngày đó tựa như bị nhuốm màu đỏ, mà Trương Ma Tử bị nàng bắt lại, kiếm cơ hồ muốn đâm thủng yết hầu của hắn...

"Tiểu Mặc tỷ." . Truyện Sắc

Trong nháy mắt, ký ức bị kéo về, Phó Vân Mặc ngước mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng kia, không hề có ý tránh né ánh mắt của Phó Vân Mặc.

Phó Vân Mặc thất thần...đáy lòng có chuyện, không biết nên nói thế nào cho Tiểu Ngọc Nhi biết đây.

"Ta biết Ma Tử ca có rất nhiều chỗ không đúng, nếu ngươi gặp được hắn, có thể hung hăng mà giáo huấn hắn, nhưng mà...xin ngươi tha mạng cho hắn."

Đang ở Tứ Hải lâu, Tiểu Ngọc Nhi không phải chưa từng nghe qua bản lĩnh hiện tại của Phó Vân Mặc lợi hại thế nào, Trương Ma Tử gia nhập Nguyệt Lạc sơn trang, kỹ năng học được đều là công phu mèo ba chân, tất nhiên không thể so được với Phó Vân Mặc.

"Hắn...Tiểu Ngọc Nhi, ta gặp được hắn, hơn nữa hắn thiếu chút nữa đánh lén giết chết Nam Côn Luân."

Lời này vừa nói ra, bản thân Phó Vân Mặc cũng có chút khẩn trương, không biết Tiểu Ngọc Nhi sẽ phản ứng ra sao, lại thấy Tiểu Ngọc Nhi sau khi nghe xong, năm ngón tay siết chặt, nắm chặt góc áo của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, môi khẽ run, từng đợt, ngập ngừng muốn nói, đáy mắt nàng ấy hiện lên sương mù, lại làm da đầu của Phó Vân Mặc có chút tê dại...

"Không sao rồi, Tiểu Ngọc Nhi..."

Phó Vân Mặc còn chưa nói xong, chỉ thấy Tiểu Ngọc Nhi nghiêng người về phía trước ôm lấy Phó Vân Mặc, trong miệng vẫn luôn nói 'Xin lỗi', cứ lặp đi lặp lại, không còn từ ngữ nào khác.

Phó Vân Mặc có thể cảm giác được Tiểu Ngọc Nhi đang run rẩy, cả người giống như đang rét run, trong lòng hơi đau đớn...

Không nhịn được mà cảm thán, Trương Ma Tử, tên khốn nạn nhà ngươi, có tài đức gì chứ...

Dạ Khê Hàn ở một bên nhìn thấy hai người ôm nhau như vậy, mày chau lại, cắn môi, hiển nhiên tâm trạng không tốt lắm, nhưng mà cũng chưa nói gì, chỉ là lúc đóng cửa tủ y phục lại, nhất thời khống chế không tốt sức lực của mình, thanh âm có chút lớn, lỡ đãng tiết lộ cảm xúc bất mãn hiện tại của nàng.

Phó Vân Mặc và Tiểu Ngọc Nhi đều bị thanh âm không lớn không nhỏ kia làm giật mình hoàn hồn lại, Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy sóng lưng chợt lạnh, lại không dám quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng đẩy Tiểu Ngọc Nhi ra, nói: "Nói thật nha Tiểu Ngọc Nhi, lúc ấy chúng ta thiếu chút nữa đã giết hắn, cũng....giữ lại cái mạng của hắn, chỉ là..."

Phó Vân Mặc muốn nói lại thôi, nên mở miệng thế nào với Tiểu Ngọc Nhi, nàng cắt đứt hai ngón tay của Trương Ma Tử, tuy rằng đối với hắn mà nói, đã xem như trừng phạt rất nhẹ rồi, dù sao thứ Trương Ma Tử muốn chính là mạng của nàng.

Tiểu Ngọc Nhi cũng không đánh gãy lời của Phó Vân Mặc, nín thở, chuẩn bị tiếp thu lời nói kế tiếp của Phó Vân Mặc, siết chặt lòng bàn tay lại một chút vẫn chưa thả lỏng ra, có thể thấy được hiện tại nàng đang khẩn trương đến thế nào.

"Ta cắt hai ngón tay của hắn, là tự vệ."

Tiểu Ngọc Nhi hít sâu vài ngụm khí lạnh, cúi đầu, cắn môi, cũng không biết nên nói gì mới phải.

"Ta không tổn thương đến tính mạng của hắn...nhưng mà..."

Phó Vân Mặc tuy rằng là người bị hại, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nhu nhược đáng thương của Tiểu Ngọc Nhi thế này, bất luận thế nào cũng không có cách nào nói xấu Trương Ma Tử, đối với nữ tử yếu đuối như vậy, luôn dễ mềm lòng.

"Không...Nếu có lần sau, Tiểu Mặc tỷ, ngươi giết hắn đi!"

Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại, nghiêng người lảo đảo, lại luôn không có ngẩng đầu, nhưng Phó Vân Mặc lại có thể cảm giác được trong dòng nước mắt của nàng ấy mang theo hương vị chua xót đã chảy ra.

"Tiểu Ngọc Nhi!"

Phó Vân Mặc đang muốn đuổi theo, nhưng mà đuổi tới cửa, làm như nhớ tới gì đó, trong lòng chợt lạnh, lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dạ Khê Hàn khoanh tay trước ngực, dựa vào tủ y phục, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, ánh mắt cười như không cười mà nhìn nàng.

"Đuổi theo a, thế nào lại không đuổi theo đi?"

Dạ Khê Hàn mở miệng nói trước, thanh âm không nặng không nhẹ mà tuôn ra, nhưng mà sự lạnh lẽo từ trong thanh âm đã lan truyền tới đôi mắt, trong lòng Phó Vân Mặc đã mở ra một cánh cửa lạnh băng, không khí xung quanh hình như đều tràn ngập sương mù lạnh băng...

"Không...Không đuổi theo đâu...ha ha..."

Dưới chân Phó Vân Mặc làm như mọc cây, xoay người đóng cửa lại, sau đó đi đến cạnh bàn, pha cho Dạ Khê Hàn một chén trà.

"Uống...Uống trà đi nha."

Phó Vân Mặc trước sau không có ngồi xuống, giống y hệt một tiểu thái giám bên cạnh Hoàng Thái hậu, nịnh nọt mà cười, vâng vâng dạ dạ, cơ hồ đã trở về thời điểm làm điếm tiểu nhị, vì năm đấu gạo mà khom lưng, bất quá hiện tại nàng bởi vì mỹ nhân mà khom lưng a.

Dạ Khê Hàn tựa hồ rất hài lòng với thái độ bây giờ của Phó Vân Mặc, buông đôi tay đang khoanh trước ngực ra, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhấp một ngụm trà do Phó Vân Mặc rót.

"Nóng."

Dạ Khê Hàn chỉ là hơi chau mày, trong mắt có sự bất mãn, Phó Vân Mặc lập tức đi tới, nâng mặt của Dạ Khê Hàn lên, khẩn trương hỏi: "Có phỏng hay không?"

Dạ Khê Hàn vốn đang muốn chọc ghẹo Phó Vân Mặc, nhưng mà thấy động tác đột ngột trở nên khẩn trương như thế của Phó Vân Mặc, nhất thời không kịp phản ứng, nên chưa phản ứng gì lại, mặt lại đỏ một mảng, đây là theo bản năng, ngay cả bản thân của nàng cũng chưa phát hiện ra...

Nhưng mà rất nhanh, Dạ Khê Hàn liền khôi phục lại, bàn tay ấm áp kia của Phó Vân Mặc áp lên mặt của mình, đôi mắt thâm tình kia nhìn mình, khóe miệng mang theo ý cười, lại từ vài phần nghịch ngợm đổi lại sự dịu dàng...

Nàng ấy lại trái lại muốn chọc ghẹo nàng sao?

Nhưng mà còn chưa được Dạ Khê Hàn nghĩ thêm, hô hấp của Phó Vân Mặc càng ngày càng nặng, Dạ Khê Hàn nghe thấy được, lỗ tai nóng lên, hô hấp dần dần trở nên nặng nhọc giống như bị lây bệnh...

"Ta....kiểm tra một chút..."

"Hử?"

Dạ Khê Hàn còn chưa thể nghĩ được ý nghĩ trong lời nói của Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc đã cúi người xuống, mùi hương cùng độ ấm đúng chuẩn truyền tới, Dạ Khê Hàn cũng không muốn hỏi nữa, nhắm hai mắt lại, hưởng thu cảm giác run động giữa những cánh môi...

Khiến người động lòng...

Vô luận bao nhiêu lần, đều luôn phải động lòng..

Ngay lúc đầu lưỡi của Phó Vân Mặc bắt đầu không an phận, khóe miệng Dạ Khê Hàn tách ra, nhẹ nhàng đẩy Phó Vân Mặc ra, nói: "Kiểm tra xong chưa?"

Thanh âm có chút khàn, đó là sự gợi cảm từ những cử chỉ thân mật bị cảm nhiễm mà tạo nên.

"Ta...!"

Phó Vân Mặc muốn vứt bỏ lý trí còn sót lại, nhưng mà Dạ Khê Hàn cũng đã lập tức đứng lên, không đợi Phó Vân Mặc có bất luận câu hỏi gì.

"Đi thu dọn xong tay nải của ngươi đi."

Ngữ khí đã tận lực bảo trì thanh lãnh, nhưng mà thanh âm khàn khàn kia lại tiết lệ Dạ Khê Hàn cũng rất không bình tĩnh, hoàn toàn không giống như ngữ khí của nàng.

"À..."

Phó Vân Mặc có chút thất vọng, do vừa hôn xong nên nàng không có cách nào phát hiện tâm tư của Dạ Khê Hàn, chỉ là xoay người chuẩn bị đem tay nải lúc nãy tùy ý vứt lên giường cầm lên.

Dạ Khê Hàn nhìn bóng dáng có chút vọng kia của Phó Vân Mặc, từ đầu lưỡi, cho đến trong lòng, một dòng đau lòng có chút tản ra...

Nha đầu thúi...

"Bây giờ vẫn là ban ngày..."

Dạ Khê Hàn cũng không biết tại sao bản thân lại nói những lời này...rõ ràng chỉ là muốn an ủi người kia...ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng làm bản thân không khỏi đỏ mặt...

"A?!"

Phó Vân Mặc nghe thấy, như được tiêm máu gà, nhìn về phía Dạ Khê Hàn, nhưng mà Dạ Khê Hàn lại nghiêng mặt, không nhìn Phó Vân Mặc, không muốn cho nàng ấy phát hiện bất kỳ một cảm xúc nào trong ánh mắt....

Nàng đã nói quá nhiều rồi.

"Ngươi..."

Phó Vân Mặc còn chưa kịp nói gì, Dạ Khê Hàn mặt còn có chút đó, nói: "Câm miệng."

Cũng không thèm nhìn Phó Vân Mặc, 'Thẹn quá hóa giận', bốn chữ này xuất hiện ở trong đầu của Phó Vân Mặc.

Phốc...Dạ Khê Hàn thẹn quá hóa giận...rõ ràng là chính nàng ấy nói ra mà...

"À..."

Phó Vân Mặc nghe lời mà ngậm miệng, chỉ là nụ cười ở khóe miệng vẫn mãi không biên mất đi.

- ----------

Rất nhanh, ở hậu viện cũng nghe được đủ loại thanh âm ồn ào ở đại sảnh, xem ra Thiên Cơ thành càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại.

"Ngày mai là đến rồi..."

Phó Vân Mặc nghe thanh âm ồn ào ở đại sảnh truyền đến, tâm tình có chút khẩn trương không hiểu tại sao, cũng có chút hưng phấn, muốn nhìn thử xem đám người Nguyệt Lạc sơn trang ở trước mặt mình, sẽ mất hết mặt mũi như thế nào đây...

Thật là lòng người thống khoái...

"Ừ."

Dạ Khê Hàn chỉ nhẹ nhàng đáp lại một chữ, nàng đang ngồi ở bên cạnh bàn, dùng mảnh vải lau Thoát Cốt kiếm của nàng, Phó Vân Mặc nhìn động tác lau kiếm của Dạ Khê Hàn, nhìn ngón tay mảnh khảnh thon dài của Dạ Khê Hàn di chuyển lên xuống...

Phó Vân Mặc tự nhiên cảm thấy, cổ họng có chút trở nên khô khốc...

Nghĩ cái gì vậy chứ! Phó Vân Mặc lập tức dời ánh mắt đi, cảm giác bản thân có chút không khống chế được chính mình mà dần trở nên miên man bất định...

Dạ Khê Hàn cũng không có nhận ra sự khác thường của Phó Vân Mặc, vẫn chậm rãi nói chuyện: "Ngày mai ta không thuận tiện lộ diện, nhưng ta sẽ ở một bên nhìn, dù sao màn kịch hay thế này, ta không muốn bỏ qua chút nào."

Khó có được có chuyện làm Dạ Khê Hàn cảm thấy hứng thú, tất nhiên là muốn tới hiện trường chứng kiến một chút.

"Ừ, được."

Dạ Khê Hàn là Giáo chủ Ma giáo, cũng không thích hợp xuất hiện tại đại hội võ lâm được gọi là chính đạo kia, nhưng mà điều này cũng không gây trở ngại nàng xem kịch vui.

[Cốc cốc]

Tiếng gõ cửa truyền đến, động tác lau kiếm của Dạ Khê Hàn dừng lại, tầm nhìn ở khóe mắt nhìn về chỗ cửa, bỗng nhiên không khí yên tĩnh lại, lại có chút dọa người.

Phó Vân Mặc ho nhẹ một tiếng, nói: "Ai?"

"Thu Hồng Y."

Người ngoài cửa rất nhanh đáp lại, mà Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn đúng lúc thoáng nhìn nhau, đều có chút khó hiểu, tại sao Thu Hồng Y lại xuất hiện ở chỗ này, lại còn tìm tới mình nữa.

Phó Vân Mặc quay đầu lại đi mở cưa, liền thấy một thân hồng y của người nọ xuất hiện ở trước cửa, khóe miệng mang theo nụ cười vũ mị làm chiêu bài, gương mặt yêu mị tuy đang cười nhưng giống như không cười, lúc ánh mắt nàng ta nhìn đến Phó Vân Mặc đầu tiên, Dạ Khê Hàn liền nhăn mày lại.

Yêu tinh...

"Nha! Dạ giáo chủ cũng ở đây a! Ta không quấy rầy chuyện tốt của các ngươi chứ?"

Thu Hồng Y nói chuyện chưa bao giờ biết kiêng dè, nhưng nào ngờ da mặt của nữ ma đầu mỏng, không thích bị trêu chọc, lập tức mở miệng nói: "Biết quấy rầy, còn tới?"

Nữ ma đầu hiển nhiên không chào đón tên yêu nghiệt này, nhưng mà Thu Hồng Y vẫn không nói gì, dù sao nàng cũng đã quen lời nói lạnh nhạt của nữ ma đầu.

"Lúc trước nghe tiểu nhịn nói ngươi và Nam tiểu tử đã trở về rồi, liền tới đây thăm ngươi."

Thu Hồng Y và Phó Vân Mặc được xem là có vài phần giao tình, hơn nữa Phó Vân Mặc vẫn là người mà Mạc Ly Hề vướng bận, rất nhiều lần, Thu Hồng Y đều có thể thấy Mạc Ly Hề xuất thần ngơ ngẩn, nàng biết nàng ấy suy nghĩ về Phó Vân Mặc...

Ha...Thu Hồng Y cười khổ...

Bản thân từ khi nào lại trở nên vĩ đại như thế này?

Buồn cười, nhưng lại càng muốn khóc...

"Chúng ta không sao cả, ngươi...các ngươi, không sao chứ?"

Phó Vân Mặc có ý ám chỉ, Thu Hồng Y cũng hiểu Phó Vân Mặc muốn ám chỉ ai, liền lập tức gật đầu, nói: "Tất cả đều ổn."

"Vậy thì tốt rồi."

Phó Vân Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà khóe miệng Thu Hồng Y lại gợi lên một nụ cười, nói: "Nhưng mà ngươi có khả năng không được tốt lắm."

"Hử?"

"Cáo từ nha ~"

Thu Hồng Y nói đến là đến, nói đi là đi, Phó Vân Mặc không kịp hoàn hồn, lại cảm thấy sau lưng từ mát lạnh đến đóng băng, thấm tận vào tim...

Không xong rồi!

-----------Hết chương 102-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play